Ta mang khăn che mặt, tựa vào ghế đọc sách cho đỡ chán, những câu chuyện về tiểu nương tử và thư sinh cũng không thú vị bằng mấy cung nữ trò chuyện ngoài cửa.
Sở ma ma đến từ cung may y phục phàn nàn: "Ta xui xẻo tám đời mới đến hầu hạ một công chúa bị thất sủng."
"Bát công chúa là nhi nữ của tiên hoàng hậu, là bào muội của thái tử." Đây là nha hoàn chăm sóc hoa cỏ trong vườn Thượng Uyển.
"Tiểu nha đầu nhà ngươi không biết gì cả," Sở ma ma nói lại một câu, "Kể từ khi nhà Tấn thành lập đến nay, có công chúa nào rời cung dưỡng bệnh chưa? Mấy ngày nay Thái tử có phái người đến hỏi thăm hay không? Ngoại tổ Chương gia của nàng uy phong lừng lẫy cỡ nào, nếu thực sự muốn chữa bệnh cần gì phải đến cung điện ở ngoại ô phía Tây này?"
Ta cầm cuốn sách che mặt bật cười ngu ngốc, ánh mặt trời mùa thu ấm áp chiếu vào cơ thể ta, tâm trạng ta cũng rộng lượng hơn rất nhiều.
Hoàng hậu Tiểu Chương thị hỏi liệu có thể chọn một cung điện vắng vẻ để ta ở lại cung Đại Minh hay không, nhưng bên Thái y viện nghiêm khắc bác bỏ ý kiến này, còn miêu tả bệnh đậu mùa là một căn bệnh nghiêm trọng, một khi mắc phải sẽ làm biến dạng dung mạo, khiến các phi tần công chúa trong cung đều sợ hãi, đến nỗi họ đều thống nhất muốn ta rời khỏi cung.
Thất ca lén đến thăm ta một lần, sau khi biết bệnh thủy đậu không nguy hiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-nguyet/3418423/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.