Ta nhắm mắt lại, dường như nhìn thấy vô số đôi bàn tay nhợt nhạt vươn ra từ ao Thiên Lý, trong số đó có một cung nhân đầu cá vóc người đầy đặn mặc cung phục màu cam, trên đầu quấn gạc trắng, duỗi vây cá ra hỏi ta tại sao lại ném đá họ. Ta nhắm chặt hai mắt, nói lung tung: "Ta sơ ý để hòn đá rơi xuống ao, ngày mai nhất định sẽ mang thức ăn cho cá cho các tỷ muội! Tiểu Nghiên ngoài việc thêm hoàng liên vào trà của nữ phó, làm vỡ bình hoa trong chính điện của Hoàng hậu, làm bẩn bảng chữ mẫu của Thất ca, câu dây đàn của Tam tỷ ra ta chưa từng làm chuyện gì xấu, các vị tỷ tỷ buông tha ta đi."
Từ Quân Dật buồn cười nói: "Tiểu điện hạ đừng sợ, bọn họ đều đi rồi."
Lúc ta mở mắt ra mới phát hiện hai chân ta quấn quanh eo hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, đầu vùi vào vai hắn, treo trên người thái giám trong tư thế hết sức xấu hổ. Một tay Từ Quân Dật ôm eo ta, tay kia đỡ lấy bắp đùi của, trong mắt hắn toàn ý cười.
Khinh người quá đáng! Ta nhảy xuống khỏi người Từ Quân Dật, nhặt đất trên mặt đất ném vào người hắn.
Từ Quân Dật cũng không trốn tránh, ngược lại nói với ta: "Cẩn thận làm móng tay bị thương, là do tiểu điện hạ muốn nghe kể chuyện."
Người này miệng lưỡi rất sắc bén, ta không muốn cãi nhau với hắn, kiên quyết nói: "Vừa nãy có con trùng miệng lớn bằng cái chén ở phía sau Từ tướng, nếu không có bản điện hạ nó đã bay lên đầu ngươi."
Từ Quân Dật lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau vết bẩn trên tay ta rồi nói: "Năm trước có chiếc bình men trắng bị vỡ trong cung Hoàng hậu, cứ tưởng là do Ly nô xô đổ, hóa ra là tiểu điện hạ."
Không xong, vừa nãy miệng mồm nhanh nhảu làm tên thái giám này bắt được nhiều nhược điểm của ta.
Ta đông cứng đổi chủ đề nói: "Trần phi đúng là rảnh rỗi, trút giận lên người trong cung."
Từ Quân Dật thu chiếc khăn tay lại rồi nói: "Trong ghi chép đời thường của triều đại trước có ghi lại rằng Hoàng đế đã từng thề hẹn với Trần phi, trời chẳng lão, tình khôn tuyệt (1),sống chết không phụ nàng. Sau này sắc đẹp của Trần phi tàn phai, Hoàng đế đã cho xây dựng Tiêu cung tổ chức một buổi thi tài. Không thể trách Trần phi ghen ghét những người mới đến này."
Ta tức giận nói: "Nếu ta là Trần phi, ta sẽ không quan tâm đến các phi tần trong hậu cung, trước tiên ta sẽ nghĩ cách làm Hoàng đế thành thái giám, sau đó tìm tám chín nam tử trẻ đẹp, mỗi ngày chơi đùa ở trước mặt hắn, khiến cho hắn hữu tâm vô lực."
Có lẽ ta bị hoa mắt, ta vậy mà nhìn thấy vẻ sợ hãi trên khuôn mặt của Từ Quân Dật, hắn nhìn ta hồi lâu rồi mới nặn ra một câu: "Ngươi còn nhỏ tuổi, sao có thể nghĩ biện pháp ác độc như vậy?"
Ta nghĩ chắc là hắn lưu ý từ thái giám trong câu của ta, bèn giải thích: "Ta không coi thường thái giám. Trên người Từ tướng ngoại trừ có khuyết thiếu một thứ, thế nhưng Từ tướng tốt hơn các lang quân ngoài cung rất nhiều."
Sắc mặt Từ Quân Dật hơi co giật, trong lời nói có chút nghiến răng nghiến lợi: "Công chúa nói mấy lời đó hay lắm, há mồm lang quân ngậm miệng chơi đùa, xem ra ta nên tìm một nữ phó cho công chúa."
"Ngươi dám," ta đá hắn một cái, mắng: "Từ Quân Dật, ngươi là đồ xấu xa, lúc nào cũng ức hiếp ta!"
Sau khi trở lại Phượng Dương các, ta tức giận đến mức uống hai bát đào cùng hoa hồng, thay áo lót, xõa tóc rồi nằm xuống giường. Do thân phận của ta nên bên trong cung không có cung nữ túc trực, cuối cùng ta cũng có thể cởi chiếc khăn lụa che hầu kết của mình ra, thoải mái lăn lộn mấy vòng.
Quế ma ma sợ ta nửa đêm khát nước nên lại pha thêm một bình Trường Xuân ngọc đỉnh đặt trên bàn, còn sắp xếp hổ phách và minh châu để ở ngoài điện qua đêm. Sau đó, bà dẫn cung nữ thổi tắt nến trong Phượng Dương các rồi trở về phòng bên.
Hôm nay ta rất mệt nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng những lời nói của Từ Quân Dật cứ vang vọng trong đầu ta: uổng mạng, chết chìm, oan hồn. Trong cung Đại Minh thường xuyên có những truyền thuyết kỳ lạ, có người nói nhìn thấy Chiêu Nghi treo cổ trong cung Cam Lộ, cũng có người nói nghe thấy tiếng khóc của trẻ con trong cung Thúy Vi, bình thường ta không để ý lắm, nhưng bây giờ tất cả cứ tràn vào tâm trí của ta.
Ta cũng không thể chịu mất mặt để gọi ma ma vào ngủ cùng, nên đành đi chân trần xuống sàn rồi lấy que lửa thắp chiếc đèn hoa cẩm tú cầu treo đầu giường.
Ánh sáng yếu ớt dần chiếu sáng căn phòng tối tăm, sau đó ta nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ngoài cửa sổ, còn chưa kịp kêu cứu tới cung nữ đang gác đêm thì hắn đã nhảy vào.
Ta ngửi thấy một mùi quen thuộc, trong cung điện này chỉ có hắn, "Từ Quân Dật, sao lại là ngươi!"
Từ Quân Dật tự nhiên như ở nhà ngồi xuống chiếc ghế đẩu trước giường: "Thần lo tiểu điện hạ nghe chuyện xong sẽ khó ngủ nên tới đây xem thử."
Tên thái giám chết tiệt này cho rằng Phượng Dương các là nơi nào, ban đêm muốn tới là tới, mặt mũi của bổn công chúa để ở đâu.
"Từ tướng lo xa, bản điện hạ ngủ say rồi."
"Ồ," Từ Quân Dật liếc nhìn đôi chân nhỏ trắng nõn của ta, "Vậy tại sao tiểu điện hạ lại đi chân trần thắp đèn?"
Ta ngượng ngùng xấu hổ, không ngừng rụt chân lại, nhìn hắn bằng ánh mắt hung ác nhất có thể nhưng lại không dám gây ra quá nhiều động tĩnh, nếu người khác biết ta để chân trần mặc áo lót lại ở cùng phòng với Từ Quân Dật, cho dù hắn là thái giám cũng không biết sẽ gây ra bao nhiêu lời đồn thổi.
Từ Quân Dật trêu chọc nói: "Chỉ cần thần ở đây, sẽ không có yêu ma quỷ quái nào đến tìm tiểu điện hạ."
"Đều là lỗi của ngươi," ta thấp giọng mắng hắn, "Ta vừa nhắm mắt lại, mấy con ma treo cổ chết đói đều xuất hiện. Đến hôm nay ta mới nhận ra những gì người khác nói về ngươi đều là sự thật. Từ Quân Dật chính là kẻ xấu số một."
Từ Quân Dật không khỏi bật cười, tay trái chống cằm cười lên.
"Thần có cách làm cho tiểu điện hạ không sợ nữa."
Trong đêm tối chỉ có một ngọn đèn lưu ly, ta ngồi đối diện với hắn, ngẩng đầu lên hỏi: "Cách gì?"
Từ Quân Dật lấy ra một chiếc còi ngọc bích bằng cỡ ngón tay cái, trên đó có thắt một sợi chỉ đỏ, nói với ta: "Trước khi vào cung thần đã được phụ thân sắp xếp đi phát thức ăn. Khi đó thần còn nhỏ tuổi hơn tiểu điện hạ bây giờ. Phụ thân đưa thứ này cho thần, dặn thần nếu gặp nguy hiểm thì thổi nó. Vận may của thần không tốt lắm, lần đầu tiên dùng nó là khi gặp phải người Nhu Nhiên đang cướp thức ăn."
Chiếc còi ngọc tỏa ra ánh sáng ấm áp trong lòng bàn tay Từ Quân Dật, trên đó mơ hồ khắc một chữ "Giám".
"Thật sao, tại sao phát thức ăn lại gặp phải người Nhu Nhiên?" Ta kéo tay áo Từ Quân Dật, "Người Nhu Nhiên trông như thế nào?"
Ta từng nghe ma ma kể rằng người Nhu Nhiên cao ba mét, mắt đỏ, tóc xanh, uống máu ăn thịt và hung dữ hơn hổ.
Từ Quân Dật sờ đầu ta, cười nói: "Bọn họ trông giống hệt chúng ta, nhưng tóc đều được tết lại. Khi đó, ta bị ba kỵ binh Nhu Nhiên vây quanh, ngựa của bọn họ quả thực cao hơn ngựa của quân Tấn."
"Vậy sau đó ngươi đã thổi còi?"
Từ Quân Dật dường như nhớ ra điều gì đó, hắn nhìn vào ánh nến của ngọn đèn, thấp giọng nói: "Đúng vậy, phụ thân của thần đã xuất hiện. Phụ thân từ trên trời giáng xuống, vung lên chiếc kích sơn đánh ngã ba tên lính Nhu Nhiên xuống ngựa rồi nói với thần, con à, con thấy đó, Nhu Nhiên không phải bất khả chiến bại, bọn họ cũng là người, họ cũng có thể bị chúng ta đánh bại."
Ta ngơ ngác nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Dưới ánh lửa yếu ớt, Từ Quân Dật nhìn sâu vào mắt ta, "Sau đó, phụ thân của thần qua đời, thần tiến cung gặp tiểu điện hạ."
Hắn đứng dậy, thắt sợi chỉ đỏ của chiếc còi ngọc quanh cổ ta, cười nói: "Bây giờ thần giao chiếc còi ngọc này cho tiểu điện hạ. Chỉ cần thổi nó lên, bất kể là kẻ địch nào, thần cũng sẽ xuất hiện đánh bại họ bảo vệ tiểu điện hạ."
Ta cầm chiếc còi ngọc trong tay, ngập ngừng nói: "Đây là di vật của phụ thân ngươi."
Từ Quân Dật cũng không có kiêu ngạo tự đại như ban ngày, lúc nói chuyện mang theo vẻ dịu dàng: "Thần không cần phụ thân bảo vệ nữa, còn tiểu điện hạ vẫn là đứa ngốc bị câu chuyện hù dọa không ngủ được."
"Ta không ngốc," ta đánh hắn một cái, buồn ngủ tựa người vào đầu giường, ngón tay cuốn mái tóc dài của mình, "Từ tướng nhất định có một phụ thân tốt. Cho dù có rời đi, ông ở trên trời vẫn sẽ lặng lẽ bảo vệ ngươi. Ta thì khác, phụ hoàng ta yêu thích Lục ca và Nhị tỷ do Lưu quý phi sinh ra, thậm chí còn không nhớ rõ dáng vẻ ta trông như thế nào."
Ta mơ hồ gật gù nói tiếp: "Hoàng hậu có Chương gia, Thất ca có Đông cung, chỉ có ta là không có gì cả."
Từ Quân Dật ngồi ở bên giường ta, nhẹ giọng nói: "Tiểu điện hạ cũng là bảo bối trong lòng người khác."
Ý thức của ta dần dần mơ hồ, quên hỏi Từ Quân Dật người khác đó là ai, ta chỉ nhớ lúc hắn chuẩn bị rời đi, ta nắm lấy góc áo hắn nói: "Đừng, đừng đi, lỡ đâu bọn họ ở trong giấc mơ tới tìm ta."
Ta cũng không biết Từ Quân Dật đã ngồi trước giường ta cho đến khi mặt trời mọc vào giờ Mão, rồi mới lặng lẽ rời đi.
(Giờ Mão: 5h -7h)
Ngày hôm sau khi ta thức dậy, mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, Quế ma ma và Trân Châu vào phòng rửa mặt thay y phục cho ta, mọi chuyện đêm qua tựa như một giấc mơ không còn dấu vết, cho đến khi ta cầm chặt chiếc còi ngọc ở trước ngực.
Sau đó, ta mới nhớ ra ban đêm lúc nói chuyện với Từ Quân Dật, ta không có đeo chiếc khăn lụa che hầu kết của mình.
----------------
Chú thích:
(1) Trời chẳng lão,Tình khôn tuyệt.
Dịch nghĩa: trời chẳng bao giờ già, tình cũng khó mà đứt được. Câu thơ trong bài Thiên thu tuế của tác giả Trương Tiên thời nhà Tống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]