A nương không biết tới từ khi nào, bà đi tới, dịu dàng mà vuốt tóc ta rồi nói: “A Mi, con đi cùng ta,nương có chuyện muốn nói với con.”
“Nương.” Tỷ tỷ đột nhiên lo lắng gọi một tiếng.
A nương cười dịu dàng: “Con bé đã lớn, nên biết chuyện rồi.”
Ta mờ mịt bị a nương dắt tới từ đường. A nương ôm ta vào lòng, ngồi xuống vuốt ve tóc ta, nói: “A Mi, lúc còn nhỏ con từng bị bệnh nặng, tưởng như không thuốc nào chữa nổi. Cha và nương rất sợ hãi, đi khắp nơi để giúp con trị bệnh, nhưng chẳng ai có biện pháp.”
Ta ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn a nương đầy lo lắng.
A nương cười, tiếp tục nói: “Đúng vào lúc chúng ta tưởng chừng như tuyệt vọng thì có một vị đạo sĩ lai vãng tới nhà. Đạo sĩ kia nhìn con, nói con là tiên hồn chuyển thế, thân xác người phàm này chịu không nổi, nên con mới sinh bệnh. Sau này, ông ấy chữa khỏi bệnh cho con, lại nói với bọn ta, Thiên nhãn của con mới mở một nửa, tương lai sẽ không giống người thường, sẽ phải chịu vô vàn khổ cực, muốn bọn ta gửi con đi tu hành cùng ông ấy. Nhưng ta và cha con không nỡ rời xa con, nên đành giữ con ở lại.”
Ta cau mày: “Nương, con không hiểu.”
A nương cười âu yếm: “Không hiểu mới tốt. Con chỉ cần chú ý hơn một chút, sau này không được kể với người lạ về những tiểu đồng mà con thường gặp. Chỉ có con nhìn thấy bọn họ, ngoài con ra chẳng ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-kinh-mong/2631495/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.