Qua vài ngày, nửa đêm ta bị người khác đánh thức. Tiết Hàm vô cùng hưng phấn kéo ta từ giường tỉnh dậy, cho ta xem bảo bối của huynh ấy.
Đó là một thanh bảo kiếm toàn thân dát ánh bạc, chuôi kiếm còn khảm một viên trân châu cực lớn. Ta duỗi tay ra sờ, giục Tiết Hàm nhanh chóng rút kiếm ra.
Huynh ấy rút kiếm ra khỏi vỏ, căn phòng tối om lập tức được chiếu sáng lung linh, ánh sáng lấp lánh như ánh trăng tỏa ra trên thân kiếm mỏng như cánh ve kia.
Ta há miệng: “Oaaa...”
Tiết Hàm dương dương đắc ý nói: “Đây là vật gia truyền chi bảo của Tiết gia ta: Băng Nguyệt Điệp.”
Quản nó là bươm bướm hay ong mật ( Điệp trong Băng Nguyệt Điệp có nghĩa là bươm bướm á),nếu không có ta thì đến nó được chôn ở đâu cũng không biết kìa.
Tiết Hàm cũng tốt bụng nói: “A Mi, cảm ơn muội.”
Đây là lần đầu tiên huynh ấy gọi tên của ta.
Có thanh kiếm mới được tìm thấy này cùng với kiếm phổ của Tiết gia, từ ngày đó, Tiết Hàm vô cùng chuyên tâm luyện kiếm, từ lúc mặt trời mọc phải vung kiếm ít nhất ba trăm hiệp rồi mới đi ăn sáng.
Huynh ấy ở lại nhà ta một lần tới tận mấy năm. Ta nghĩ, Tiết tướng quân chắc có rất nhiều con trai nên thiếu đi một người cũng chẳng để ý.
Ngày ngày qua đi, ta cũng đã coi huynh ấy thành người nhà.
Tiết Hàm rất tốt bụng, chưa từng kể với ai rằng ta có thể nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-kinh-mong/2631486/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.