Bây giờ nghĩ lại, ta vô cùng khâm phục lá gan của ta lúc đó.Ta chạy tới cửa chợ phía Đông một mình, nhìn thấy người đánh xe, ta hỏi: “Ta muốn đi Lạc Dương, cần bao nhiêu tiền thế?”
Ông lão đánh xe phả một ngụm khói, cười lớn, lộ ra hàm răng ố vàng: “Nha đầu nhà nào chạy ra đấy? Nóng lòng đi tìm tình lang sao?”
Mọi người đều phá lên cười, nhưng ta không thèm để tâm, cố chấp hỏi: “Ta muốn đi Lạc Dương!”
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên: “A Mi, sao muội lại ở đây?”
Vừa nhìn, hóa ra là tiểu ca người Hồ, Tô Thác.
Ta kéo tay huynh ấy: “Tô Thác, muội muốn đi Lạc Dương.”
Tô Thác kêu: “Muội khẳng định là trốn khỏi nhà rồi. Đến lúc đó người nhà muội tưởng ta là tên bắt cóc, đánh ta tróc da tróc thịt thì phải làm sao.”
Tưởng tượng cũng quá phong phú rồi nha. Ta lấy tiền ta, huơ huơ trước mặt huynh ấy. Đôi mắt xanh lục của Tô Thác khẽ chuyển động, sau đó nuốt nước bọt.
“Được rồi, ta đưa muội đi.”
Bọn ta thuê một chiếc xe ngựa, Tô Thác đánh xe, ta thay thành quần áo của huynh ấy, giả làm đệ đệ.
Phong cảnh dọc đường thật tuyệt vời, ta vui vẻ ngâm nga giai điệu dân tộc mà Tô Thác vừa dạy cho ta.
Đương nhiên, ta không biết trong nhà ta đã hoàn toàn bùng nổ.
Lạc Dương phồn hoa náo nhiệt, không hề kém cạnh Trường An chút nào. Các cô nương xinh đẹp đi dạo đầy đường phố làm ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-kinh-mong/2631478/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.