Đêm đó, đèn trong thư phòng của cha được thắp suốt đêm. Cứ cách nửa giờ ta lại qua xem ông một chút, băng qua vườn trúc xanh trong sân, bóng hình già yếu của cha hắt lên ô cửa, ông cứ đi qua đi lại như muốn dẫm nát nền nhà vậy.
Cha già rồi. Vì Đại Đường, vì cái nhà này, chẳng mấy chốc mà ông đã sức cùng lực kiệt.
Ta vô cùng lo lắng, nhưng lại chẳng có cách nào san sẻ nỗi lo cùng ông.
Bữa sáng hôm sau, lúc ta hầu hạ a nương uống thuốc thì quản gia vội vàng chạy vào. Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, ta lập tức nháy mắt ra hiệu. Quản gia biết ý ngậm miệng lại.
Ta đi ra ngoài với quản gia. Quản gia lau mồ hôi, nói với ta: “Nhị tiểu thư, lão gia không chịu ăn cơm.”
“Làm sao?” Ta vẫn chưa kịp phản ứng.
Quản gia buồn bực nói: “Lão gia nói, ngài ấy sẽ không ăn cơm nữa.”
Chân ta nhũn ra, ngã xuống mép bồn hoa.
Cha, đây là biện pháp mà người nghĩ ra sao?
Ta có thể làm gì đây? Bê mâm cơm quỳ trước cửa thư phòng.
Giọng nói bất lực của cha truyền ra từ phía sau cánh cửa: “A Mi, con quay về đi.”
Ta nói: “Cha, người từng hứa với con, người sẽ bảo vệ con và a nương bình an. Nếu người xảy ra chuyện gì, bỏ lại nương cùng con, làm sao con sống nổi?”
Cha thở dài một tiếng: “Từ xưa tới nay, trung hiếu không thể song toàn. Nếu ta đã tận trung với nước, tuyệt nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-kinh-mong/2561207/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.