Mặt trăng treo trên đầu cành, tán lá nghiêng nghiêng, mây bay nhẹ theo gió, mặt đất phủ đầy tuyết rơi.
Ta đứng trong màn tuyết, nói với nữ tử trước mặt: “Ta cho cô thời gian ba ngày để rời đi mà cô vẫn còn ngoan cố. Bây giờ thời hạn đã hết thì đừng có trách ta vô tình.”
Nữ tử dưới gốc mai từ lúc sinh ra đã có dung mạo đẹp như tiên tử, chỉ tiếc trên người nàng mang theo tử khí, là hơi thở của yêu thú.
Nàng nở nụ cười đầy duyên dáng, mê hoặc chúng sinh: “Cô nương luôn miệng nói về tình yêu, nhưng ta thấy, chính cô mới là người không hiểu ái tình. Tình là ta yêu chàng, chàng cũng yêu ta, tình chính là hứa hẹn sinh tử, tới tận chân trời góc bể. Ta cùng chàng có tình, nên ta sẽ không chủ động rời đi đâu. Pháp lực cô nương cao cường, cứ việc thu thập ta đi.”
Ta thở dài: “Cô đã sớm chết rồi, lại mượn yêu đan của yêu thú để hoàn dương, ngày ngày hút sinh khí của người khác để tồn tại. Cô có tình yêu của cô, vậy người bị cô hại, lẽ nào họ không có tình yêu sao?”
Trong tay ta đã niệm quyết, vận động pháp lực. Gió vốn đang thổi nhẹ đột nhiên trở thành cuồng phong quét sạch tuyết trên mặt đất, thổi bay cánh mai đỏ rơi rụng, bay tán loạn tựa máu tươi tràn khắp lối.
Dưới sự chỉ giáo của Thuấn Hoa, pháp lực của ta đã ở trên một cảnh giới khác. Tử linh kia ở trước mặt ta tuyệt không có một điểm uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-kinh-mong/2561202/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.