Một năm tôi luyện, huynh ấy gầy đi nhiều, cũng anh tuấn hơn, vừa liếc nhìn ta đã nhận ra huynh ấy trong đám đông.
Ta lùi từng bước một, lùi tới tận bờ sông. Bọn họ cũng tiến lên từng bước một.
Ta nhìn Tiết Hàm chăm chú. Huynh ấy cũng nhìn ta chằm chằm.
Sự kích động, kinh ngạc cùng nghi ngờ không ngừng tuôn trào từ ánh mắt ấy.
Ánh trăng chiếu xuống mặt nước đang dao động cùng với ánh sáng từ những ngọn đèn tạo nên khung cảnh thật đẹp.
Nhưng ta lại đang phải đối mặt với kẻ thù của mình, một thân đầy thương tích, cơ thể tê liệt vì đau đớn, mồ hôi chảy nhễ nhại, ta cảm thấy bản thân mình đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Thật là trớ trêu thay!
“Tiết Tướng quân! Lý Bác vừa nhìn thấy nàng ta thì liền hét ầm lên!”
“Hoàng thượng đã sớm ra lệnh phải diệt trừ yêu nữ này. Nếu ngài bất tuân theo luật pháp thả ả ta đi thì để bọn ta xem xem ngài giải thích thế nào với Hoàng thượng!”
Tiết Hàm đứng sau đám người, sắc mặt tái nhợt nhưng chẳng nói lời nào.
Tôi gấp gáp nói: “Tiết Hàm, tên Lý Bác này sớm đã nối giáo cho địch, thông đồng với địch phản quốc, ta có thư từ làm bằng chứng!”
Lý Bác hét lên: “Đồ yêu nữ hại nước hại dân này, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người! Ngươi vừa mới giết đám người này, tất cả mọi người ở đây đều tận mắt nhìn thấy.”
Sau đó hắn ta lại quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-kinh-mong/2561187/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.