Thuấn Hoa đột nhiên hỏi ta: “Muội đi, rồi có quay lại không?”
Ta sững người: “Huynh không đi cùng ta sao?”
Thuấn Hoa bĩu môi: “Bây giờ ta không phải là tiên, mà là yêu. Kinh thành dưới chân thiên tử, long khí nặng, ta ở đó không ổn.”
Ta nhìn sắc mặt lãnh đạm của huynh ấy, không để lộ chút cảm xúc nào, trong lòng bỗng tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Nghĩ nghĩ, ta đặt bát xuống, cầm lấy tay huynh ấy, nhẹ giọng nói: “Ta đương nhiên phải quay lại rồi. Ta còn muốn luyện thuật trường sinh bất lão với huynh nữa.”
Thuấn Hoa không cười, ta nhìn huynh ấy đầy khó hiểu.
Ánh mắt của huynh ấy mơ hồ, gượng cười nói: “Ta ở đây đợi muội trở về.”
Ta vừa nghi hoặc vừa cảm động, liền vội vàng gật đầu thề thốt. Làm sao mà lại khiến ta có cảm giác như sắp sinh tử ly biệt vậy?
Huệ Giác công chúa muốn ta hồi kinh cùng bọn họ. Ba người bọn ta, liệu có đi cùng nhau được không đây? Ta như chết lặng. Hôn ước của ta và Tiết Hàm vẫn còn đấy, cô công chúa này rốt cuộc là quá ngây ngô, hay là thâm sâu khó đoán đây?
Ta tiễn cô cung nữ tới truyền tin xong thì trầm tư bước một mình ra sân sau. Đằng sau ngôi nhà này chính là Cửu Giang, sau nhà vẫn còn một cái ao nhỏ. Bây giờ vẫn là đầu xuân, sen trong ao vẫn chưa lên lá xanh, cành cùng lá khô héo vùi lấp trong bùn. Nhưng ở một góc khuất nào đó, có một chiếc lá sen đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-kinh-mong/2561183/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.