Gió đêm thổi rì rào, Tô Ngôn và Hạ Đình Vãn nhìn nhau trong im lặng.
Hô hấp Hạ Đình Vãn dần ổn định. Y đứng lên nhìn Tô Ngôn, trong nháy mắt đó, y cũng cảm nhận được nỗi bi thương.
Trong cuộc hôn nhân này, đến tột cùng họ đã làm gì với nhau.
Năm năm trước, y tùy hứng kiêu căng, nhưng vẫn không phạm phải tội lớn tày trời như vậy; Tô Ngôn dịu dàng, nhưng vẫn có nguyên tắc, và là người đàn ông ngầu nhất trong mắt Hạ Đình Vãn.
Thế nhưng năm năm sau, họ đã hoàn toàn thay đổi.
Trở nên bết bát hơn, cũng không còn vui vẻ nữa.
“Tô Ngôn, anh có thể nói cho em biết cụ thể là anh đã giúp em xử lý những gì không…?” Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu: “Anh sẽ không mua chuộc cảnh sát đúng không?”
Tô Ngôn xoa xoa huyệt thái dương. Hình như anh cũng không muốn nhớ lại chuyện kia, phải chần chừ một lúc mới chầm chậm nói: “Chuyện em say rượu lái xe là hoàn toàn không thể nghi ngờ. Doãn Ninh và mẹ thằng bé thì vượt đèn đỏ, hơn nữa cũng không bị thương nặng cho nên vẫn chưa đến mức xử phạt hình sự. Đêm đó sau khi em hôn mê, mẹ Doãn Ninh cũng lập tức đồng ý lén hòa giải với tôi – Mức bồi thường tôi đưa ra vượt xa số tiền bồi thường cần phải trả. Phía bên cảnh sát xử trách nhiệm thuộc về em là chủ yếu, vì em vi phạm lần đầu, nồng độ cồn cũng chưa vượt mức, sau đó còn có đơn xin tha, thế nên chỉ treo bằng lái sáu tháng, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-va-sau-ly-hon/184789/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.