Hạ Đình Vãn gần như trắng đêm không ngủ. Hôm sau lúc dậy rửa mặt, y vô tình nhìn thấy mình trong gương. Chỉ thấy khuôn mặt ấy có quầng mắt thâm sì, tiều tụy đến mức có thể dọa người, mà vết sẹo trên má phải vì màu da tái sạm nên có vẻ càng đậm hơn.
Cảm giác căm ghét chính mình quen thuộc lại lần nữa sôi trào.
Khi còn bé y rất tự ti.
Bởi vì nghèo mà quần áo y mặc lúc nào cũng cũ nát. Mùa đông năm nọ, giày y bị thủng một lỗ, trong nhà không có tiền mua đôi mới nên mỗi ngày đi bộ đến trường y đều phải cố sức giẫm chân mới không để hai chân đông cứng.
Tuổi thơ y không có bất cứ màu sắc nào. Y như một con chuột chán nản, mỗi ngày đều trốn trong góc.
Ở trường, không có bất cứ bạn nào thích y, mỗi lần đi vào phòng học, tiếng cười hi hi ha ha của mọi người sẽ im bặt trong chốc lát, sau đó họ sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn vào y.
Bất cứ lúc nào nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Hạ Đình Vãn đều cảm thấy dạ dày mình co thắt.
Lúc Tô Ngôn theo đuổi, y đã từng uống bia với anh và kể về tuổi thơ đó, “Khi ấy mỗi ngày đều rất tự ti, luôn muốn cứ thế mà biến mất, không còn gì nữa.” Nói xong, y không nhịn được mà nhìn về phía Tô Ngôn, như đang khát cầu an ủi.
Tô Ngôn xoa đầu y, nói: “Tôi nghe nói biện pháp trị tận gốc sự tự ti tốt nhất đó chính là tìm một người yêu em rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-va-sau-ly-hon/184787/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.