*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một ngày Hạ Đình Vãn gọi cho Tô Ngôn mười mấy cú điện thoại, từ đầu đến cuối đều không bắt máy.
Lúc điện thoại không nhận, y cũng gửi tin nhắn cho Tô Ngôn.
Ngữ khí ban đầu từ kích động, phẫn nộ, cuối cùng dần biến thành cầu khẩn bất lực.
“Tô Ngôn, xin anh, hãy trả lời em đi được không?”
“Tô Ngôn… Em thật sự rất sợ.”
Giao diện của wechat vẫn dừng lại ở mấy chữ “Em thật sự rất sợ” kia.
Tô Ngôn không hề đáp lại bất cứ cái gì cả.
Hạ Đình Vãn nghe tiếng máy báo bận liên tục vang lên, đến cuối cùng thậm chí biến thành nhắc nhở tắt máy.
Y chỉ có thể dựa lưng vào cột giường, chán nản ngồi trên thảm lông dê trải sàn phòng ngủ.
Y cảm thấy trống rỗng và bất lực khôn kể, giống như bỗng nhiên bị ngăn cách trong một ô vuông chân không nhỏ, mất đi môi trường chạm vào bên ngoài.
Hết thảy đều sai rồi.
Chỉ mới đêm hôm trước, y còn triền miên ái ân kịch liệt với Tô Ngôn trên chiếc giường lớn này.
Y còn nhớ rõ lúc ôm Tô Ngôn, da thịt cọ xát chạm vào nhau, nhớ cảm giác ngọt ngào lúc có thể nghe được tiếng tim đập của đôi bên.
Y nghiêm túc nói thật nhiều lần câu “Em yêu anh”, khi đó y còn tưởng hai người đã thân mật không còn khoảng cách.
Hóa ra từ đầu đến cuối đều là ảo giác.
Rõ ràng là Tô Ngôn hiểu rõ tình hình bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-va-sau-ly-hon/1501110/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.