“Vậy Ninh Ninh thì sao?” Hạ Đình Vãn vẫn hơi lo lắng.
Tô Ngôn nhìn y chăm chú, sau đó bình tĩnh nói: “Đình Đình, tôi sẽ thẳng thắn nói với em. Tôi không có tình cảm gì về mặt cá nhân với Doãn Ninh cả, tuy đã ở chung với nhau hơn nửa năm, nhưng với tôi, từ đầu đến cuối thằng bé đều là trách nhiệm.”
“Đây không phải là vấn đề trẻ con. Thằng bé chỉ là một đứa trẻ rất bình thường, không vô cùng thông minh, có chút khuyết điểm, nhưng cũng không quá hư hỏng. Nội tâm thằng bé nhạy cảm, phẫn nộ với rất nhiều thứ, cũng có nhiều chuyện không cam lòng. Những điều đó tôi hiểu cả, nhưng tôi chẳng có cách nào xây dựng quan hệ thân mật với một đứa bé xa lạ. Tôi có thể đảm bảo cho Doãn Ninh không phải lo lắng về cơm áo, cho nó giáo dục tốt nhất, thật ra đối với cá nhân tôi làm đến bước này đã đủ rồi. Nhưng tôi hiểu em, Đình Đình à, dù ban đầu có lừa em thì tôi vẫn hiểu — Nếu là em, nếu em là người xử lý chuyện này, nhất định em sẽ cho đứa trẻ đáng thương này nhiều bảo vệ và tình cảm hơn, hoặc có lẽ em sẽ cho thằng bé một mái nhà, dù chỉ là một mái nhà tạm thời.”
“Đình Đình, tôi vẫn dựa theo ý nghĩ của em là dùng cách em sẽ làm để xử lý chuyện Doãn Ninh. Nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn phải thừa nhận một điểm — Xử lý như vậy quá mức lý tưởng hóa, cũng quá mức mong muốn đơn phương. Tôi biết em vì hổ thẹn nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-va-sau-ly-hon/1501076/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.