Sau khi xuống khỏi chiếc Bentley ma quỷ kia, mất hồi lâu mà Hạ Đình Vãn vẫn chưa bình tĩnh được. 
Dù Triệu Nam Thù có hỏi cái gì y vẫn chỉ lắc đầu không chịu nói, sau đó núp mình trong một góc xe. 
Lòng Triệu Nam Thù nóng như lửa đốt. Không cần nghe Hạ Đình Vãn nói, chỉ cần nhìn dấu tay đỏ ửng còn lưu lại trên gương mặt trắng nõn của y và dáng vẻ kinh hãi ấy là có thể đoán được tình huống rồi. Triệu Nam Thù lái xe, sau đó không nhịn được nói: “Ông chủ à, như vậy không được đâu. Diệp Bỉnh Văn muốn làm gì thế? Nếu gã đó thật sự quyết tâm muốn tìm anh gây phiền phức thì chúng ta không còn cách nào cả. Hay là chúng ta đi tìm Tô tiên sinh đi? Nhất định anh ấy sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc anh đâu.” 
“Anh không muốn tìm anh ấy.” 
Hạ Đình Vãn nghiêng đầu sang chỗ khác. Đáy mắt y đã long lanh giọt lệ, nhưng vẫn cố nín không chịu bật khóc. 
Y biết tất cả những chuyện này không thể trách Tô Ngôn được, là tự y coi trời bằng vung làm Diệp Bỉnh Văn mất mặt, là chính bản thân y gây ra phiền phức. 
Nhưng y vẫn rất tủi thân. 
Diệp Bỉnh Văn gọi y là thằng đĩ, nói Tô Ngôn chơi y chán rồi nên mới không cần y nữa. 
Những lời nói khó nghe như vậy, cho đến giờ y chưa từng nghe từ chính miệng Tô Ngôn thốt ra. 
Tô Ngôn ôn nhã khéo léo, Tô Ngôn thật sự yêu y, Tô Ngôn không giống với những kẻ quyền quý không coi ai ra gì như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-va-sau-ly-hon/1501034/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.