Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 ChÆ°Æ¡ng 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130
Chương sau
Jayden vào nghề đã hơn mười năm, chuyên trang điểm trong mảng điện ảnh và truyền hình. So với những chuyên gia trang điểm hàng đầu khác thì kiểu trang điểm Jayden am hiểu nhất là tự nhiên trong sáng trên phim, bởi vậy được mấy đạo diễn lớn coi trọng. Hứa Triết là một trong số đó. Lúc quay “Lời cá voi”, việc hóa trang của Hạ Đình Vãn đều do Jayden đảm nhận, hai người cũng rất thân. Sau khi ngồi xuống ghế trang điểm, Hạ Đình Vãn vẫn nhịn không nổi mà hít nhẹ một hơi. Y không phải là người mới tiến vào giới, nhưng khi ngồi trước gương trang điểm có độ phóng đại mười lần vẫn thấy khẩn trương. Kể từ lần cuối cùng được Jayden trang điểm đến bây giờ, thật sự y đã thay đổi nhiều lắm. Đầu tiên Jayden đánh một lớp nền thật mỏng, sau đó lấy ra hơn mười hộp che khuyết điểm đủ loại đủ màu, bắt đầu tập trung vào vết sẹo trên má phải của y. Vết sẹo kia dài chừng 6cm, bắt đầu từ trên trán vắt qua lông mày, sau đó kéo dài đến tận khóe mắt. Chỗ khó xử lý nhất là lông mày, vừa phải che sẹo vừa phải duy trì độ tự nhiên và hoàn chỉnh của nó, không thể để phấn che mất lông mày được. Nếu muốn che phủ thật hoàn hảo thì dù là một người thân kinh bách chiến như Jayden cũng không thể dễ dàng làm được. Chỉ riêng việc che sẹo, Jayden cũng phải bận rộn đến hai tiếng đồng hồ. Jayden dùng cọ trang điểm phất nhẹ và kỹ, kem che khuyết điểm cũng không phải chấm lên sau đó tán đều ra để che khuất hoàn toàn, mà là từng lớp từng lớp, kiên nhẫn từ từ điều chỉnh màu và độ che phủ. Sau khi làm xong, Jayden lại sửa lại phần dưới lông mày. Anh dùng tông nâu đất để đánh bóng mờ cho hốc mắt, còn môi chỉ tô một lớp son bóng. Đợi đến khi trang điểm xong xuôi, Jayden mới rút một tờ khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, thở phào: “Lại xem thế nào đi – Anh dùng thủ pháp tinh tế để đạt được hiệu quả trang điểm tốt nhất khi có nhiều thời gian đóng phim đấy.” Jayden dẫn Hạ Đình Vãn đến trước một chiếc gương lớn khác không có hiệu ứng phóng đại. Hạ Đình Vãn hít sâu một hơi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng chính mình trong gương. Đây là lần đầu tiên y long trọng quan sát bản thân mình sau khi xảy ra tai nạn. Kể từ khi trưởng thành Hạ Đình Vãn rất hay soi gương, y biết mình có một khuôn mặt đẹp được trời cao ưu ái đến thế nào. Đương nhiên y tự luyến, chỉ là khi đó vẫn không rõ rốt cuộc mình đẹp ở đâu. Sau khi đóng phim, Hứa Triết mới dùng thuật ngữ chuyên nghiệp nói cho y biết. Đầu và mặt y đều nhỏ và tinh tế, cả vẻ ngoài lẫn thân hình đều không hề có khuyết điểm, trên mặt cũng chẳng có bất cứ lớp cơ dư thừa nào. Vì thế y có thể chịu được thử thách nghiêm khắc trên màn ảnh lớn, có thể vẫn duy trì được vẻ đẹp tuyệt đối dưới ống kính đặc tả. Gương mặt trong gương vừa quen thuộc vừa có hơi xa lạ. Đôi mắt đào hoa gần như không trang điểm, đường viền mí mắt sạch sẽ rõ ràng, không quá sắc nét. Bọng mắt khá rõ, lúc không cười đuôi mắt sẽ hơi rũ xuống nom rất đoan trang. Hạ Đình Vãn thử nở một nụ cười với bản thân mình trong gương, chỉ thấy đuôi mắt tựa cánh đào bung nở cong lên một cách quyến rũ, mắt liếc lưu tinh vẻ ngọc rỡ ràng. Sống mũi của y không quá cao, so với các tiểu sinh con lai có gương mặt và sống mũi thâm thúy thì có thể nói là khá bình thường. Nhưng y thắng ở đường cong mũi lưu loát, chóp mũi hơi vểnh lên như một chú nai con ngây thơ, vừa vặn tương xứng với đôi môi no đầy, khiến y luôn có nét hồn nhiên và quật cường của thiếu niên, khéo léo trung hòa nét quyến rũ sắc sảo của đôi mắt. Nếu có khuyết điểm nhỏ nào trên khuôn mặt này thì rất khó để che nó đi. Hiển nhiên là ban đầu Jayden cũng biết việc làm cho vết sẹo kia biến mất là chuyện không thể nào, nên anh chọn lối tắt, dùng kỹ xảo tuyệt diệu che phủ tất cả những vùng tối xung quanh vết sẹo. Thay vì nói Jayden che sẹo thì chi bằng nói anh đang tỉ mỉ sửa sang lại, làm cho dấu vết dữ tợn và lộn xộn này trở nên gọn gàng chỉ còn lại một đường cong ngắn gọn tinh tế. Dù nó có là vết sẹo thì khi trang điểm xong cũng không còn xấu xí nữa, trái lại còn thấp thoáng nét yếu đuối mơ màng, giống như chủ nhân khuôn mặt này có một quá khứ rất đỗi đau thương, bất cứ lúc nào cũng có thể kể ra. Hạ Đình Vãn nhìn gương, y thật sự quá am hiểu phải làm thế nào để trưng dụng vẻ đẹp của mình. Y thoáng nghiêng đầu giấu vết sẹo kia vào bóng tối, nhưng chỉ hững hờ nửa che nửa hở, loáng thoáng hiện ra một vết mờ. Góc độ đẹp nhất của y là góc nghiêng ba phần tư khuôn mặt, góc độ này khiến cái trán đầy đặn, đường cong mượt mà nửa mặt cũng như chiếc mũi khéo léo hiện ra rõ ràng nhất. Đôi mắt khẽ ngước lên nhìn vào gương, sâu trong đáy mắt có tia sáng lặng lẽ lướt qua, sau đó lại buồn thương cụp xuống. Muốn nói lại thôi, sóng mắt dập dờn. Chu Ngưỡng và Jayden đứng đằng sau cũng không khỏi hơi ngừng thở. Hứa Triết đã nói với Hạ Đình Vãn, phải tự yêu chính bản thân mình. Nếu mỹ nhân không tự luyến, sắc đẹp sẽ giảm đi ba phần. Trong quá khứ, Hạ Đình Vãn vẫn luôn như vậy. Năm năm trước y đứng trong bóng đêm nghiêng mặt mỉm cười nhẹ chào tạm biệt Tô Ngôn, không hề kiêng kỵ bung tỏa mị lực của bản thân. Tô Ngôn sa vào mắt y, dù anh có là một người đàn ông chín chắn cũng không thể ngăn cản được nỗi mê đắm cuốn hút. Y biết Tô Ngôn yêu mình, khi đó y vẫn luôn tự luyến như thế. Hôm sau, Tô Ngôn làm thơ tặng y: “Tôi nhìn em tựa qua mộng cảnh Đêm tối khiến hồn tôi đau đớn Cũng làm tôi cảm thấy ngọt ngào Cũng khiến hồn tôi lẩn khuất lên mây Tỉnh lại không còn nhìn thấy em Tất cả lại hoang vu tiêu điều.” Hạ Đình Vãn đắc ý cất giữ bài thơ ấy. Thế nhưng sau khi ly dị, hình như y rất nhớ đến chuyện này. Y đã từng là người khiến Tô Ngôn gọi là mộng cảnh. Hạ Đình Vãn nhìn bản thân mình trong gương, khuôn mặt ấy không còn hoàn mỹ nữa. Nhưng y vẫn tự luyến như trước. Y từng nắm giữ mị lực, giờ đây hình như có một ngọn lửa đang bừng lại trong thân thể y.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 ChÆ°Æ¡ng 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130
Chương sau