Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 ChÆ°Æ¡ng 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130
Chương sau
Hạ Đình Vãn không biết đáp án mình muốn là gì, cũng không dám nghĩ tiếp nữa. Y gục đầu xuống nhìn đôi tay trắng bệch vì cố sức siết thật chặt, tuy nhiên vẫn chết lặng. Có lẽ là vì nỗi đau ùa tới quá đỗi sắc nhọn, nên phải lừa mình dối người mà mài giũa cảm giác đến mức trì độn. Y rất muốn dùng sức để nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, thế nhưng hệ thống cách âm hoàn mỹ của Maybach lại khiến chút thử nghiệm dời lực chú ý nhỏ nhoi ấy không dùng được. “Có thuốc không?” Đúng lúc này, Tô Ngôn bỗng hỏi. Trong phút chốc Hạ Đình Vãn còn nghĩ là mình đã nghe nhầm. Tô Ngôn vốn không hút thuốc, anh luôn sạch sẽ gọn gàng, vì thế đến bây giờ Hạ Đình Vãn vẫn không dám hút thuốc trong chiếc Maybach này của Tô Ngôn. Tuy cảm thấy kinh ngạc, nhưng y vẫn ngoan ngoãn rút một điếu thuốc ra khỏi hộp đưa cho anh. Tô Ngôn ngậm điếu thuốc vào miệng, sau đó nhẹ nhàng lướt nhìn Hạ Đình Vãn một cái. Lúc này Hạ Đình Vãn hiểu rõ ý của Tô Ngôn, cúi đầu im lặng bật lửa. Tô Ngôn tiến lại gần châm thuốc, họ đang kề sát nhau. Hạ Đình Vãn ngửi được mùi Cổ Long trên người Tô Ngôn, nhiệt độ cơ thể và hơi thở quen thuộc ấy khiến y không nhịn được mà run rẩy như bị điện giật. Thế nhưng tiếp xúc ngắn ngủi này nhanh chóng biến mất, Tô Ngôn ngồi thẳng lại. Trong khoảnh khắc đó, Hạ Đình Vãn bỗng cảm thấy nỗi đau sắc nhọn dường như đang muốn nghiền nát thân thể mình. “Tô Ngôn…” Bỗng nhiên y ôm chặt lấy Tô Ngôn. Y ôm thật chặt, gần như có thể nghe được âm thanh thống khổ phát ra khi ngực bị đè ép: “Anh đừng ở bên người khác được không, em không muốn, em không muốn.” Từ trước đến giờ y không chịu đựng được việc có người bỏ đi. Lúc làm tình, y không sợ đau đớn khi bị đâm vào, nhưng lại sợ nỗi trống rỗng lúc Tô Ngôn rút ra. Dù đang ôm nhau thật chặt, dù Tô Ngôn liên tục hôn, thì khoảnh khắc ấy vẫn khiến y cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Cho nên y mới không nhịn được mà muốn cắn cằm Tô Ngôn, cắn cổ, cắn ngón tay, lưu lại một dấu răng của mình, giống như một con thú nhỏ cắn xé để lại dấu vết lên người con mồi mình thích, như vậy mới có thể xoa dịu được. Tô Ngôn là của Hạ Đình Vãn. Tuy y đã từng có vẻ thờ ơ, bình thường vẫn bày ra thái độ phóng khoáng, thế nhưng thật ra ham muốn sở hữu Tô Ngôn của y là tuyệt đối và thuần túy. Y không muốn Ôn Tử Thần ôm Tô Ngôn của mình. Dù chỉ mới nghĩ đến y cũng hận không thể khắc Tô Ngôn vào trong thân thể, không để bất cứ kẻ nào chạm vào. “Anh đừng bỏ em.” Y nghẹn ngào nói, bỗng nhiên nhớ đến câu thoại trong Xuân quang xạ tiết mà Triệu Nam Thù đã từng nói. Cảm giác ấy, cuối cùng y cũng tan nát cõi lòng mà hiểu rõ: “Tô Ngôn, chúng ta bắt đầu lại, được không anh?” “Đình Vãn, hồi nãy khi em chưa tới, bác Trương đang trách móc tôi vì đã để lỡ năm năm thanh xuân của em.” Tô Ngôn không đẩy y ra, cũng không trả lời y, mà chỉ chậm rãi phun khói thuốc, dường như anh đang nhớ lại điều gì đó: “Thật ra nếu như bà ấy không nhắc đến thì tôi vẫn không nghĩ tới – Qua sinh nhật năm nay tôi đã 36 tuổi rồi. Không tính là già, nhưng cũng không còn trẻ nữa.” “Cái năm hơn ba mươi tuổi gặp được em kia, tôi cảm thấy rất may mắn, em như một món quà mà trời cao ban tặng cho tôi. Trước khi bên em, tôi đã ở cạnh nhiều người, từ trước đến giờ đều là quan hệ cung cầu không có gì đáng nói. Ngoại trừ thỏa mãn sinh lý thì không còn gì khác, vì thế tôi thường xuyên cảm thấy trống rỗng.” “Lần đầu tiên thấy em là khi xem “Lời cá voi”, lúc đó tôi đã yêu em rồi. Tôi đi tìm Hứa Triết hỏi chuyện của em, sau đó chậm rãi tiếp cận. Con người thật của em và em trong phim đều hấp dẫn tôi, mỗi lần nhìn em tôi đều cảm thấy em như một chú nai con bước trong chốn rừng rậm không người. Em rất tự nhiên, sự cảnh giác của em, sự đáng yêu của em, tất cả đều rất tự nhiên. Em vẫn luôn dựa vào bản năng mà làm việc, là một sinh linh đẹp đẽ không hề thỏa hiệp. Em có thể hiểu được cảm xúc kích động của một kẻ đã sống hơn ba mươi năm mới lần đầu tiên thấy được tình yêu không?” Hạ Đình Vãn bất giác ngẩng đầu, đôi môi bỗng run nhè nhẹ. Khuôn mặt Tô Ngôn khuất lấp sau làn khói mù, thế nhưng vẫn thấy được nét cười vì hồi ức xa xôi trong mắt anh. “Tôi muốn ở bên em, không giống với những quan hệ trống rỗng trước đây. Ngay từ đầu tôi đã muốn kết hôn với em rồi. Mấy nhà báo tẻ nhạt kia cũng được, mà mẹ của em cũng chẳng sao, họ không hiểu được tôi. Bọn họ đều nghĩ vì tôi đã có tiền thì có thể tùy ý chọn lựa, có thể có quyền tùy ý chi phối. Nhưng với tôi, kết hôn là một quyết định thần thánh và rất nghiêm túc, em giao cho tôi năm năm cuộc đời, nhưng tôi cũng giao cho em năm năm như vậy.” Tô Ngôn dùng bàn tay đang cầm điếu thuốc vuốt ve khuôn mặt Hạ Đình Vãn. Rốt cuộc trên mặt anh cũng để lộ nét dịu dàng quen thuộc, anh nhẹ giọng nói: “Tôi và Ôn Tử Thần – Tôi sẽ không kết hôn với cậu ta, cũng sẽ không kết hôn thêm với bất kỳ người nào. Tôi không thể cho bất cứ ai một tình yêu như vậy nữa.” Nghe anh nói thế, Hạ Đình Vãn lại không hề khuây khỏa. Y vẫn không thể hiểu hoàn toàn ý của Tô Ngôn, nhưng nỗi thê lương ẩn chứa trong lời nói của anh lại khiến y cảm thấy sợ hãi theo bản năng. Tô Ngôn hạ cửa xe xuống một chút, hít một hơi không khí ngày mưa mang theo mùi bùn đất: “Hôm nay lần đầu tiên em nói mình không bị ép kết hôn, tôi rất vui vẻ, thật sự đấy —Nhưng không quay trở lại được nữa, Đình Vãn à.” “Tôi không còn là tôi của năm năm trước. Không đủ sức, cũng không có dũng khí của năm ba mươi tuổi được nữa.” Anh nói không thể quay trở lại. Tô Ngôn không chỉ không cần y. Tô Ngôn còn không cần tình yêu. Hạ Đình Vãn gắng sức mở to hai mắt nhìn Tô Ngôn. Lúc y còn chưa nhận ra, thì nước mắt đã rào rào tuôn chảy.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 ChÆ°Æ¡ng 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130
Chương sau