Lận Vũ Châu mở khung trò chuyện của Lý Tư Lâm ra, thấy tin nhắn lần trước cô ấy gửi cho cậu là một tháng trước. Lý Tư Lâm cười nói với cậu:
"Có lẽ tôi sắp đi rồi, có muốn ăn một bữa chia tay không?"
Trước đây Lận Vũ Châu sẽ trả lời tin nhắn của Lý Tư Lâm. Cậu không có thói quen không trả lời người ta. Hôm ấy là do vội vã đến phòng thí nghiệm, lúc ra ngoài đã là nửa đêm, bèn nghĩ hay để hôm sau rồi trả lời.
Hôm sau, cậu gặp Lý Tư Lâm ở cửa đông trò chuyện vài câu.
Lý Tư Lâm bảo cô ấy thật sự sắp đi rồi, vì vẻ mặt cô ấy chẳng mấy nghiêm túc, khiến Lận Vũ Châu tưởng đây là cái cớ để cô ấy ăn cơm cùng cậu.
Nhưng hóa ra lần này lại là thật.
"Hôm nay tôi mới biết chị thật sự ra nước ngoài."
Lận Vũ Châu nói.
Lý Tư Lâm không trả lời tin nhắn ngay, theo lời Cố Tuấn Xuyên kể, giờ phút này cô ấy đang ở Na Uy, họ chênh nhau bảy tiếng.
Cố Tuấn Xuyên đến ban công hóng gió, nhìn thấy Lận Vũ Châu đầy tâm sự. Cậu tự trách vì Lý Tư Lâm ra nước ngoài, nói không chừng đang nghĩ: Nếu không phải tại tôi, cô ấy sẽ không đi. Hai chị em nhà họ Lận, một người rất giỏi trấn an bản thân, ứng dụng tư duy "liên quan gì đến anh liên quan gì đến tôi" rất thành thạo, còn người kia lại trách trời thương dân, là tôi đã hại cô ấy sao? Tôi tổn thương cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3552097/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.