Cố Tây Lĩnh tự s.á.t.
Sáng hôm đó ông ta mở mắt dậy, lấy điện thoại gọi cho Lận Thư Tuyết, nhưng bà ấy không bắt máy. Sau đó ông ta gửi tin nhắn cho bà ấy, ông ta nói: Tôi muốn các người phải áy náy cả đời.
Lận Thư Tuyết không để tâm đến chuyện này, vì Cố Tây Lĩnh lúc thì tỉnh táo khi lại hồ đồ. Tỉnh táo thì sám hối với bà ấy, nói rất nhiều câu mà ông ta tự cho là tình cảm sâu đậm:
Chờ tôi khỏe lại, chúng ta đến Tô Châu, ở khoảnh sân du lịch năm đó.
Chờ tôi khỏe lại, tôi nấu cơm cho bà, món bà thích ăn tôi biết hết.
Hai chúng ta kết hôn thêm lần nữa, lần này tôi sẽ không làm phá hỏng đâu.
Khi mơ màng lại nguyền rủa bà ấy:
Lận Thư Tuyết bà đúng là mất hết lương tâm, tôi làm trâu ngựa cho bà cả đời, già rồi bà lại đối xử với tôi như vậy.
Bà làm hết chuyện xấu, không được chết yên thân.
Con người bà chẳng dạy nổi con trai ngoan đâu, sẽ đến lúc Cố Tuấn Xuyên tổn thương bà.
Dẫu ông ta tỉnh hay mơ màng, đều không nhắc chữ nào về chuyện ông ta từng làm. Con người Cố Tây Lĩnh là thế đấy, cả đời hướng đến lợi ích, cả đời ích kỷ, dù đã đến lúc này, đầu óc ông ta vẫn lựa chọn trái lương tâm thay ông ta.
Cố Tây Lĩnh cũng gửi tin nhắn cho Cố Tuấn Xuyên, ông ta nói:
Mày và Lận Thư Tuyết, hai người là đao phủ, là các người giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3545561/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.