Lận Thư Tuyết kéo tay cô, bà ấy nói với Lận Vũ Lạc:
"Lạc Lạc à, đừng thấy đây chỉ là việc làm ăn nhỏ. Nào có ai vừa sinh ra đã kinh doanh lớn được, muốn ngậm chìa khóa vàng chào đời phải có số mạng thế nào chứ? Việc làm ăn của con không nhỏ, vả lại sẽ càng lúc càng lớn."
Lận Vũ Lạc gật đầu, dời ghế nhỏ đến bên cạnh Lận Thư Tuyết, tựa đầu lên vai bà ấy. Có một thoáng Lận Vũ Lạc nghĩ: Nếu bố mẹ vẫn còn thì tốt biết mấy.
Cô như đứa nhỏ sốt ruột cần tình thương của mẹ. Nếu Cố Tuấn Xuyên ở đây chắc hẳn sẽ phàn nàn: Nếu nhớ không lầm đây là mẹ tôi, đâu phải mẹ em. Hoặc anh sẽ bảo: Hai người là người một nhà chứ gì? Tôi được nhặt về nuôi đúng không?
"Vẫn là con gái tốt."
Lận Thư Tuyết lẩm bẩm:
"Thằng nhóc Cố Tuấn Xuyên từ năm mười mấy tuổi đã không còn tựa vai bác nữa, chê sến súa."
Bà ấy vỗ bả vai còn lại gọi Lận Vũ Châu:
"Tiểu Châu, con cũng tựa đi."
Lận Vũ Châu đỏ mặt lắc đầu:
"Cám ơn chị Lận, con không tựa đâu."
Đúng với câu vẫn là con gái tốt hơn của Lận Thư Tuyết.
Lận Vũ Lạc thấy hôm nay thật sự như một giấc mơ.
Đêm khuya tĩnh lặng cô nằm trên giường, rất lâu cũng không thể vào giấc. Bên ngoài ánh sao rợp trời, lấp lánh trong một ngày rất đỗi đặc biệt của đời cô.
Cô khép chặt cửa sổ, bỗng nghe thấy có thứ gì đó đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3509221/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.