Cố Tuấn Xuyên vẫn chưa hoàn hồn, lại nhận ra không chừng Lận Vũ Lạc thật sự có thể làm chuyện báo cảnh sát thiếu đạo đức kia, thế nên anh đứng vững, dùng đèn pin tìm chỗ giấu camera. Cũng khá kín kẽ, giấu trên xà nhà. Camera nhìn anh từ trên cao xuống, có vẻ rất gợi đòn.
"Chẳng phải em không cần mấy thứ này nữa à?"
Cố Tuấn Xuyên chuẩn bị nói lý với cô.
"Vứt đi cũng không cho anh."
Lận Vũ Lạc hoàn toàn chẳng muốn nói lý với anh:
"Anh trộm mấy thứ đó làm gì?"
"Đừng nói khó nghe như vậy, cũng đâu phải trộm, tiện tay lấy thôi."
"Anh từ ngoài lái xe hơn 100km qua đây, tiện tay lấy đồ nhà người ta, tự anh có tin không?"
"Em không hiểu."
Cố Tuấn Xuyên ôm cái giỏ nhỏ của mình bước ra ngoài:
"Tôi không nói với em nữa, gặp lại sau!"
Về mấy thứ này, anh tự có chỗ dùng của mình. Nói thật lần đầu tiên nhìn thấy chúng anh đã có linh cảm, bản chất của anh là thương nhân, tự nhận là giám đốc sản phẩm đứng đầu công ty, có linh cảm tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Những chén gốm bình gốm kia rất hợp với phong cách Lục Dã, anh quyết định khi cửa hàng cải tạo nâng cấp sẽ dùng thử, lại còn rất hợp để làm những sản phẩm kèm theo của Lục Dã. Quần áo kia, cực kỳ thích hợp với yếu tố dân tộc mà Cao Phái Văn muốn thiết kế. Trang phục của tộc Cáp Nê, nửa thân trên rực rỡ sắc màu phối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3488714/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.