Cố Tuấn Xuyên nói "trò chuyện thôi", ánh mắt dừng lại trên tấm lưng Lận Vũ Lạc, cô đang giúp Lận Thư Tuyết thư giãn sau luyện tập, không tham gia vào cuộc nói chuyện, vì vốn dĩ chẳng hề liên quan đến cô.
"Con đã xem ảnh chưa?"
Lận Thư Tuyết hỏi.
Cố Tuấn Xuyên lấy điện thoại nhìn thoáng qua, khẽ cau mày, bỏ lại vào túi:
"Xem xong rồi."
"Vậy mẹ sẽ xin phương thức liên lạc của cô ấy, các con trò chuyện trước hay gặp mặt trước?"
"Trực tiếp gặp mặt."
Cố Tuấn Xuyên ném điện thoại qua một bên, dựa người ra sau tường:
"Vừa khéo tối nay con rảnh, chờ mẹ tập xong rồi nói sau."
"Được."
"Chị Lận, xong rồi."
Lận Vũ Lạc thực hiện xong bài hít sâu cuối cùng, nhắc nhở Lận Thư Tuyết có thể kết thúc. Lận Thư Tuyết đứng sang một bên, cô khom người trải thảm yoga, lấy khăn lông lau mồ hôi, ra khỏi phòng tập, nhẹ khép cửa lại.
Lận Thư Tuyết ngồi trên thảm yoga, nhìn Cố Tuấn Xuyên:
"Mẹ nói với con vài câu."
"Ừm."
"Con không cần lo cho Cố Tây Lĩnh, hôm nay mẹ đến bệnh viện, đổi số điện thoại người liên hệ, sau này có chuyện gì họ sẽ tìm mẹ. Con muốn thì đến thăm, không muốn thì khỏi đi. Ông ta nóng nảy điên loạn, mẹ ngồi đó một lúc đã muốn giết chết ông ta."
Lận Thư Tuyết nói xong mỉm cười như tự giễu:
"Ai mà ngờ một người đàn ông phong độ lại trở nên thế kia?"
"Lúc không mắng người nhìn cũng phong độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3431871/chuong-67.html