Cố Tuấn Xuyên tìm chỗ dừng xe, giữa chừng không nói tiếng nào. Anh thấy cổ họng mình như mắc kẹt con ruồi, cảm giác ấy thật sự rất tệ.
"Người cô yêu, có ý gì?"
Giọng điệu Cố Tuấn Xuyên chậm rãi, kéo cửa sổ ra, đốt điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay. Vòng khói bốc lên trong màn đêm, mang theo lửa giận chẳng biết từ đâu đến của anh.
Yêu một người không phải chuyện gì mất mặt, trùng hợp Cố Tuấn Xuyên hỏi đến, Lận Vũ Lạc cũng không né tránh, nhưng cô không định nói tỉ mỉ. Chỉ đơn giản vài câu: Bắt đầu từ năm mười mấy tuổi tôi đã yêu người đó, chúng tôi ở bên nhau bốn năm, về sau chia tay.
"Chia tay rồi vẫn còn yêu cậu ta?"
"Đúng vậy."
"Tại sao lại chia tay?"
Cố Tuấn Xuyên không hiểu nổi vở kịch tình yêu đau khổ như vậy, sắc mặt khó coi, dù giọng điệu bình tĩnh, nhưng chỉ cần nghe kỹ sẽ phát giác lửa giận lẫn bên trong. Đáng tiếc Lận Vũ Lạc không nhận ra.
"Khá phức tạp, tôi không muốn nói."
"Không liên quan đến tôi phải không?"
"Phải."
Cố Tuấn Xuyên cười, rít mạnh một hơi thuốc:
"Tôi không hiểu cô đấy Lận Vũ Lạc, cô yêu người khác, nhưng lại lên giường với tôi. Tình yêu của cô sao lại rẻ mạt giống tôi vậy? Tôi còn tưởng chỉ mình tôi vô sỉ thôi."
Cùng với tiếng nói cơ thể của anh cũng hành động, đột nhiên nghiêng về phía Lận Vũ Lạc, hung hăng cắn môi cô. Dù sao cũng vô sỉ, đừng giả nhân giả nghĩa nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3375700/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.