"Cậu làm gì vậy? Sơ đồ đâu ra?"
Tô Cảnh Thu nằm vùng trong nhóm chat công ty thực phẩm của Cố Tuấn Xuyên hỏi anh:
"Sao còn là bản viết tay thế?"
"Lận Vũ Lạc vẽ đấy."
"Lận Vũ Lạc? Cô ấy biết mấy thứ này à? Ôi mẹ ơi."
"Tuy chỉ là cơ bản, nhưng trọng điểm rõ ràng. Để họ học hỏi, suy nghĩ chút, đừng quên mục đích ban đầu khi làm việc là phải làm thật tốt, chứ không phải..."
Cố Tuấn Xuyên nói.
"Khoan đã...tôi thắc mắc...cho nên cậu với vợ cũ đối chọi gay gắt không thể ngồi ăn với nhau, sau lưng lại giữ liên lạc cùng nhau xây dựng đế quốc thương nghiệp? Là ý này đúng không?"
Tô Cảnh Thu thấy đầu óc mình không đủ dùng, sao Lận Vũ Lạc làm cái này? Sao lại rơi vào tay Cố Tuấn Xuyên? Sao Cố Tuấn Xuyên không nói mấy chuyện này với anh ta? Anh ta không xứng ư?
Cố Tuấn Xuyên không trả lời Tô Cảnh Thu, anh đang xem sơ đồ của Lận Vũ Lạc. Lần đầu tiên Cố Tuấn Xuyên phát hiện dường như Lận Vũ Lạc cũng có chút đầu óc kinh doanh, mới mấy ngày mà cô hiểu rõ được nhiều chuyện như vậy, chắc chắn đã tốn không ít công sức. Lận Thư Tuyết hỏi anh học sinh thế nào? Anh đáp một câu: Khá ổn.
Khá ổn ở chỗ Cố Tuấn Xuyên chính là rất tốt. Lận Thư Tuyết gửi icon "mẹ biết ngay mà".
"Trước khi đi Nam Cực mẹ không ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày sao?"
Cố Tuấn Xuyên hỏi bà ấy.
"Ở thêm chứ, Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3334017/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.