"Không nhớ."
Lận Vũ Lạc trả lời tin của anh, giả vờ hồ đồ:
"Sao vậy? Tôi uống nhiều nôn lên người anh à?"
Cố Tuấn Xuyên híp mắt thành một khe hẹp, loáng thoáng có ánh sáng lạnh lẽo:
"Không sao, sẽ nhớ lại thôi."
Trở lại nhà hàng của Tô Cảnh Thu, cướp hai chai rượu trấn tiệm mà anh ta mới mua, đóng gói bỏ vào thùng giữ lạnh rồi đặt lên xe, lại ăn thêm bữa trưa. Nhà hàng của Tô Cảnh Thu buổi trưa rất đông khách, anh ta vừa bưng đồ ăn vừa nhìn Cố Tuấn Xuyên bắt chéo chân, chiếm cứ vị trí tốt nhất trong nhà hàng của mình, phơi nắng uống cà phê ăn bít tết thì giận đến không biết xả vào đâu cho hết, bèn ép anh giúp đỡ bưng bê.
Cố Tuấn Xuyên bưng vài lần mang tính tượng trưng, qua hết bữa trưa, nhà hàng thưa bớt người, anh lại ngồi về bảo tọa của mình.
"?"
Cuối cùng Tô Cảnh Thu cũng được rảnh rỗi, ngồi cạnh anh:
"Hôm nay cậu ở chỗ tôi làm gì? Bình thường giữ cậu lại cậu cũng không chịu."
"Tôi đợi Trịnh Lương."
Cố Tuấn Xuyên chớp mắt với Tô Cảnh Thu:
"Công ty của họ đã nói sẽ mua hàng nội bộ, lát nữa họ đến chọn sản phẩm."
"Cậu ăn của tôi lấy của tôi còn lợi dụng tôi bàn chuyện làm ăn, cậu có còn là người không?"
"Tôi làm việc giúp cậu rồi. Vừa nãy bưng bê bốn món đấy. Làm chiêu bài sống cho cậu."
Cố Tuấn Xuyên không hề chột dạ:
"Cậu tin không, nếu ngày mai tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3317227/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.