"Sao anh lại...ấu trĩ như vậy?"
Lận Vũ Lạc trả lời anh:
"Chẳng phải chuyện hiểu lầm đã qua rồi ư?"
"Tôi nhìn thấy nên thuận tiện gửi cho cô thôi."
Cố Tuấn Xuyên gửi biểu cảm "trừng to mắt chó của mi lên", kết thúc trận chiến. Bình thường anh cũng không phải người thù dai như vậy, có lẽ do lần đầu tiên trong đời bị người ta tưởng là trai bao, không nuốt trôi cục tức này, nên mới thỉnh thoảng chọc giận Lận Vũ lạc một lần.
Vì một ly cà phê mà mãi đến tối Lận Vũ Lạc vẫn còn bồn chồn khó thở. Lúc đăng ký Lý Lâm vừa nhìn đã nhận ra cô không ổn, lo lắng hỏi:
"Không sao chứ?"
"Không sao, tôi uống một ly cà phê thôi."
Lận Vũ Lạc cười với anh ta, nhớ lại lời mời của anh ta hôm qua, quả thật cô cũng không từ chối dứt khoát, bèn nói:
"Hôm qua rất xin lỗi, tôi thật sự không tiện. Còn về nguyên nhân không tiện là do tôi đã có bạn trai, chúng tôi cũng sắp kết hôn rồi."
Lận Vũ Lạc không muốn làm phiền Cố Tuấn Xuyên nữa, cũng không muốn khiến bản thân trông như người vẫn còn chỗ trống để chen vào, nên cô đã bảo Lận Vũ Châu đến đón mình.
"Vậy thì chúc mừng huấn luyện viên Lạc."
Lý Lâm dường như không tin, nhưng anh ta có tin hay không cũng chẳng quan trọng.
Lúc cô vào cửa, Lận Thư Tuyết đang nghe điện thoại, Cố Tuấn Xuyên ngồi ở sô pha, dì Lâm mở cửa ra hiệu cho cô ngồi đó chờ. Nhưng hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/2739126/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.