Vì Lận Vũ Lạc xinh đẹp, trong đêm khuya lại đi xuyên qua đám đàn ông đang uống bia lề đường, dẫn đến một loạt tiếng hò hét. Có người không nhịn được huýt sáo, duỗi chân về phía lối đi. Cố Tuấn Xuyên thấy có một bàn tay sắp sờ mông Lận Vũ Lạc, mắng một câu:
"Mẹ kiếp!"
Anh lao qua đó đá bàn tay kia ra:
"Quản lý cái móng của mày cho đàng hoàng!"
Lận Vũ Lạc giật mình, một tay kéo cánh tay Cố Tuấn Xuyên, tay kia chạm vào ly bia rỗng.
Người đó cũng không dễ chọc, cầm chai bia đứng dậy, sắp xảy ra đánh nhau. Ông chủ quán lề đường bước lên đẩy người đàn ông say xỉn kia ra:
"Mẹ nó chuyện gì đây? Mới uống chút nước đái mèo đã không biết mình họ gì rồi à? Mau tính tiền rồi cút đi! Mẹ kiếp!"
Ông chủ là một người trẻ tuổi cỡ hai bảy hai tám, đeo dây chuyền vàng, ngậm điếu thuốc. Lận Vũ Lạc cám ơn anh ta, anh ta ném tàn thuốc xuống đất rồi giẫm lên dụi tắt.
"Khách sáo làm gì, tôi ở kế bên cô, hôm qua mới dọn vào."
"Tôi chưa từng gặp anh."
"Tôi ngày ngủ đêm làm, cô đi đâu gặp được tôi chứ."
Ông chủ cười, lấy đơn tính tiền:
"167, cô đưa 160 thôi."
Cố Tuấn Xuyên ngăn bàn tay muốn trả tiền của Lận Vũ Lạc lại, chuyển cho ông chủ 200:
"Vừa rồi cám ơn nhé."
"Không cần cám ơn."
Ông chủ xua tay, xoay người làm việc.
Hai người ra khỏi quán lề đường, Cố Tuấn Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/2739120/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.