Chương trước
Chương sau
Trong phòng, Tống Lương Thần ngơ ngác, nhìn Giang Tâm Nguyệt nói: "Là ai cho dì chủ ý này?"

"Cái gì?" Giang Tâm Nguyệt đau lòng muốn trả thù, lại bị lời nói của hắn làm cho chết lặng.

"Mang đại phu tới đây, muốn kiểm tra bệnh truyền nhiễm gì? Là ai chủ ý?" Tống Lương Thần vẫn cong khóe môi, nhưng nụ cười lại không thật lòng: "Trước đây dì cũng không phải là dạng người phiền toái như vậy."

Giang Tâm Nguyệt bị sốc, nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ nói: "Ta chỉ lo lắng cho chàng. Sau khi nghe tin, đưa đại phu đến mà không kịp nói một lời, nhưng chàng lại nghi ngờ ta?"

Tống Lương Thần thở dài, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh cho nàng ngồi xuống: “Dì còn nhớ sau khi ta trở về phủ Thế tử, trong phủ đã có người ức hiếp dì không?”

Giang Tâm Nguyệt lúc đầu, bởi vì ái mộ Thế tử gia, thường bị các nha đầu trong Vương phủ bài xích làm khó, tuy nhiên, nhưng đến năm thứ hai sau khi hắn để ý đến nàng, đã hỏi phụ vương cho nàng từ phủ Yến Vương sang đây bắt đầu lại, nàng không còn bị bắt nạt nữa, dù công khai hay bí mật.

Giang Tâm Nguyệt ngơ ngác nhìn Tống Lương Thần, không biết hắn nói điều này là có ý gì.

" Nữ nhân ở hậu viện, đều là ta tự thân đón về đây, tính nết như thế nào, ta tự nhiên đều biết, đang nghĩ cái gì, ta cũng biết ". Tống Lương Thần nhìn nàng nói: "Dì ở Hiếu Nghĩa viện, gì cũng không cần làm, ta cũng có thể bảo đảm cho dì trăm tuổi vô ưu, không cần làm tay sai cho người khác, có hiểu không?".

Sửng sốt một lúc lâu, Giang Tâm Nguyệt lại bật khóc: "Ta vì sao lại trở thành tay sai cho người khác, là bởi vì những người gần bên và thân cận nhất của chàng, đều đã biết nữ nhân đó có sự uy hiếp, chàng lại vẫn động tâm với nàng ta rồi, không phải sao?".

Tống Lương Thần cười khúc khích: "Các người dựa vào đâu để nhận ra ta đã động tâm với nàng ấy?"

"Nếu như không động tâm, sao chàng lại cho làm nha hoàn thiếp thân?" Giang Tâm Nguyệt nhìn hắn phàn nàn: "Chàng vốn có thể hưu bỏ rồi đuổi nàng ấy ra khỏi phủ, vì sao còn muốn lưu lại?"

Tống Lương Thần ngừng nói: "Chân tướng câu chuyện còn chưa tra ra được, ta làm sao để nàng ấy đi? Nếu thực sự là lỗi của nàng ấy, ta ít nhất phải khiến nàng ấy trả giá."

"Đó là nguyên nhân sao?" Giang Tâm Nguyệt nghẹn ngào, "Hay là chàng căn bản không nỡ để nàng ta đi?"

"Có gì mà không nỡ chứ?" Tống Lương Thần thiếu kiên nhẫn nói: "Dì có thể đừng suy nghĩ nhiều như vậy được không?"

"Tại sao ta lại suy nghĩ nhiều?" Giang Tâm Nguyệt oán giận nhìn hắn: "Chàng nghĩ gì đều không nói với ta, đều muốn ta tự mình đoán. Ta đoán, chàng lại nói rằng ta suy nghĩ nhiều. Chàng....."

Tống Lương Thần xoa xoa thái dương, hắn thực sự thích vẻ mong manh của Giang Tâm Nguyệt, điều này khiến hắn muốn bảo vệ nàng. Nhưng đồng thời, hắn cũng thực sự không thích sự dài dòng và đa sầu đa cảm của nàng, vừa rồi có thể nói, hắn đều thấy rõ rằng nàng vì nhằm vào Mỹ Ảnh mà đến, kết quả người ta nói có một câu, nàng liền như thể bị giẫm phải đuôi, như thể chẳng hề quan tâm đến việc gì ngoài việc đối đầu với hắn.

Đúng là nữ nhân, một nữ nhân thuần khiết mười phần, dễ bị người khác ảnh hưởng và thường không tìm ra được điểm mấu chốt.

So với nàng, Thẩm Mỹ Ảnh thông minh như cáo, không biết đã chạy đi đâu rồi.

"Át xì" Mỹ Ảnh đang dựa vào một bên hậu viện cố gắng nghĩ cách giải quyết, không rõ vì lý do gì mà hắt hơi, hít hít mũi, nhìn vết đỏ trên khắp người mình, không biết có phải thật bệnh truyền nhiễm không, hay là thứ gì khác.

Hôm nay sau khi nàng xuống nước hái hoa sen, đã cảm thấy thấy ngứa ngáy, có lẽ nước trong hồ không sạch sẽ? Nhưng bây giờ Cải Trắng Nhỏ nói đây là bệnh truyền nhiễm, nàng nếu bị phát hiện, có lẽ chỉ có một kết cục – bị đuổi ra khỏi phủ.

Ở Thế tử phủ rất tốt, lương lại cao, thỉnh thoảng lại có thêm phần thưởng như quạt bạch ngọc, chỉ cần đối phó một tên biến thái và một nhóm nữ nhân, quả thực là một công việc dễ dàng. Nếu chúng tôi thực sự muốn đuổi nàng đi, nàng trong một lúc thực sự sẽ không còn nơi nào để đi.

Chung quy nàng có thân phận đặc biệt, lại là một nữ nhân, muốn rửa bát cho người khác có cũng không nhất định có người cần, không phải vậy sao?

"Này, tiểu tiên nữ, nàng đang nghĩ gì đó?"

Âm thanh nổ bên tai khiến Mỹ Ảnh hai chân run rẩy, vội vàng quay đầu lại.

Trình Bắc Vọng đang nửa tỉnh nửa mê duỗi ra nửa người từ cửa sổ, thản nhiên nhìn nàng nói: “Ta nằm mơ thấy ngoài cửa sổ có một nàng tiên, kết quả thật sự là có, nàng đang làm gì đó?"

Còn chưa tỉnh rượu sao? Nhìn đôi má ửng hồng của hắn, Thẩm Mỹ Ảnh không khỏi mỉm cười: “Đô đốc say rồi.”

“Aiz, ta biết, nếu không ta sẽ không mơ thấy nàng.” Trình Bắc Vọng đưa tay ra, nhưng cửa sổ cách nàng có chút xa, hắn có duỗi ra thế nào cũng không thể chạm vào nàng.

“Trước khi gặp nàng, điều ta hối hận nhất trong đời chính là đánh mất ngọc bội mà mẫu thân ta tặng.” Tay hắn dừng cách vai trái nàng ba tấc, nghiêng đầu, vẻ mặt u sầu nói: “Sau khi gặp được nàng, điều ta tiếc nuối nhất trong cuộc đời chính là để Loan Đao đi gọi Lương Thần"

Giá như ngày đó hắn ích kỷ một chút, trực tiếp giữ nàng lại thì có lẽ đã tốt rồi, nàng có thể đã là của hắn, không phải như bây giờ, ngay cả trong mơ hắn cũng không chạm được đến nàng.

Mỹ Ảnh có chút bối rối, chỉ cảm thấy người này thực sự thân thiện, họ chỉ mới gặp nhau một lần, đã thốt lời thú nhận chân tình. Nhìn khuôn mặt này, chắc có nhiều nữ nhân lắm?

"Đô đốc còn không đi nghỉ ngơi một chút đi, nô tỳ cáo lui." Vẫy vẫy tay, Mỹ Ảnh xoay người rời đi.



“Đừng…” Trình Bắc Vọng sốt ruột, ném mình ra ngoài cửa sổ: “Nàng chờ ta với!”

Thẩm Mỹ Ảnh vừa quay người lại, liền nhìn thấy Đô đốc uy dũng của Yến địa đã ngã ra ngoài cửa sổ với tư thế kỳ quái, quần áo xộc xệch nhưng vẫn kiên trì nhìn về phía nàng.

Sức hấp dẫn của nàng lớn đến vậy sao? Mỹ Ảnh nhướng mày sờ mặt, nghĩ rằng năm trăm lượng bạc quả thực quá ít, khuôn mặt của nàng có lẽ trị giá năm trăm năm mươi lượng, nhất định phải tăng giá cho Tống Lương Thần!

Nghĩ nghĩ xong, xoay người rời đi.

Loan Đao trong phòng kinh ngạc vươn đầu ra nhìn bóng lưng của nữ tử, đến cửa dù sao cũng là khách, chủ tử của mình ngã ra trước mặt nàng, nàng ta cũng không đưa tay ra giúp đỡ?

Hắn dở khóc dở cười, vội vàng nhảy ra ngoài cửa sổ, đỡ Trình Bắc Vọng lên: “Chủ tử, tỉnh lại đi!”

Trình Bắc Vọng đứng thẳng người đi theo hắn, lẩm bẩm nói: “Ta mới không muốn tỉnh, ta muốn tiếp tục nhìn thấy tiên nữ.”

Loan Đao trợn mắt: "Chủ tử, Ngài hiện rất giống như một kẻ biến thái rình rập con gái nhà lành, phong thái của Đô đốc nửa điểm cũng không có."

"Ay, phong thái cũng không bằng nét đẹp của nàng." Trình Bắc Vọng xua tay, chỉ vào bóng lưng Mỹ Ảnh phía trước mặt nói: "Mau giúp ta đi theo. Nếu lạc mất người, ngươi ngày mai không cần ăn cơm."

Loan Đao mím môi, thở dài một tiếng, đỡ chủ tử mình rồi vòng theo Mỹ Ảnh ra sân sau.

Giang Tâm Nguyệt vẫn còn ở trong viện, vừa mới ngừng khóc, nhìn vào trong phòng với đôi mắt sưng đỏ, nhìn khắp lượt, thấy không có ai giữ nàng lại nên nàng quay người định rời đi.

Kết quả là khi quay người lại và đụng ngay Thẩm Mỹ Ảnh.

“Vương phi an hảo.” Mỹ Ảnh ngoan ngoãn hành lễ.

Giang Tâm Nguyệt cau mày, trừng mắt nhìn, lúc này mới nhớ ra, không phải nàng đã nhờ người kiểm tra những vết đỏ trên cơ thể Thẩm Mỹ Ảnh sao? Tất cả những chuyện này đã được bố trí thoả đáng, kết quả nàng lại quên mất?

"Ngươi đứng lại!" Thấy nàng muốn đi vào phòng chủ, Giang Tâm Nguyệt nhanh chóng nói: "Kéo tay áo ngươilên!"

Mỹ Ảnh ngẩng đầu, mười phần khó xử nhìn Trình Bắc Vọng đang đi theo sau nàng: "Vương phi, cho dù nô tỳ chỉ là một hạ nhân, nhưng giữa chốn này xắn tay áo lên, e là cũng không thích hợp? Hơn nữa ở đây còn có khách."

"Ta sợ ngươi chột dạ!" GiangTâm Nguyệt tức giận nói: "Trên thân mang bệnh lại đến hầu hạ Thế tử, ngươi muốn hại chết hắn sao?"

Thẩm Mỹ Ảnh thở dài: “Trên người nô tỳ mắc bệnh gì, Vương phi còn không biết sao? Thế tử gia từ trước đến nay là người có thể phân biệt đúng sai. Nếu Vương phi đã nói bệnh truyền nhiễm đang lây lan bên ngoài, sao không nhờ Lâm Phong đại nhân đi nghe ngóng tình hình, xem tận cùng đó là bệnh thế nào, rồi trở lại xem nô tỳ có nhiễm bệnh hay không, đúng không?".

Giang Tâm Nguyệt nghẹn lại, tất nhiên nàng là người bịa ra những lời về bệnh truyền nhiễm đang hoành hành bên ngoài, khi tra ra thì nó sẽ bị vạch trần, tuy nhiên, trên cơ thể Mỹ Ảnh có đốm đỏ, đây là sự thật không thể chối cãi. Ôn Nhĩ Nhã đã nói tuyệt đối không có sai lầm, miễn là nàng ấy đi xuống ao.

Sự tình được an bài tốt đến như vậy, không hiểu sao bắt đầu tiến hành lại không thuận lợi thế này. Giang Tâm Nguyệt cau mày, đột nhiên không biết phải làm gì, Ôn Nhĩ Nhã lại kiên quyết hôm nay không đến, hại nàng muốn tìm người thảo luận cũng không có.

Sau một lúc không nói gì, Thẩm Mỹ Ảnh lẻn vào phòng chủ như một con cá chạch, dù có muốn kêu dừng lại cũng không được.

Nghĩ xong, Giang Tâm Nguyệt buồn bã quay lại tìm Ôn Nhĩ Nhã.

Mỹ Ảnh bước vào phòng, nhìn thấy Tống Lương Thần đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chắc chắn hắn cũng mệt rồi nên đi lấy nước lau mặt cho hắn, lại cởi giày rồi đắp chăn cho hắn.

Trình Bắc Vọng theo qua cửa, ngồi vào bàn lẩm bẩm nói: "Kỳ quái, mơ thấy tiên nữ thì không nói, sao lại mơ thấy một kẻ chướng mắt như Lương Thần?"

Tống Lương Thần mở mắt, lạnh lùng nói: "Say muốn điên thì ra ngoài mà điên đi."

Thẩm Mỹ Ảnh giật giật khóe miệng, tên này chưa ngủ sao? Còn nằm yên như thế, giả sao?

“Trong mơ hung hãn như vậy.” Trình Bắc Vọng hừ một tiếng: “ Tất nhiên đã là mộng, vậy có thể nói bất cứ điều gì đúng không?”

"Chủ tử!" Loan Đao hét lên, sắc mặt khẽ biến.

Trình Bắc Vọng nhìn hắn: "Ngươi sao lại căng thẳng vậy? Chỉ là mơ thôi mà, nào, thư giãn đi."

Tống Lương Thần chống người dậy, dựa vào đầu giường nghiêng người nhìn hắn: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Trình Bắc Vọng quay người, chỉ vào Thẩm Mỹ Ảnh cười nói: “Ta rất thích nàng ấy, không biết tại sao, ta chỉ là rất thích, nếu ngươi không thích nàng ấy đến thế, không bằng tặng nàng cho huynh đệ đi, có được không? "

Thẩm Mỹ Ảnh giật mình, kinh ngạc nhìn hắn.



Tống Lương Thần sắc mặt trở nên khó coi, hắn nheo mắt nói: "Ta sẽ không cho người, cho nên ngươi đừng nghĩ tới."

"Thật đáng tiếc." Trình Bắc Vọng cười hi hi nhìn Thẩm Mỹ Ảnh: "Vậy nàng đồng ý đi theo ta có được không? Ta đối với phụ nữ so với tên khốn này ôn nhu hơn nhiều, tuyệt đối không ức hiếp người, nàng muốn gì ta cũng cho nàng".

“Thật sao?”Mỹ Ảnh không nói nên lời.

Sau lưng chợt đau,, ánh mắt của ai đó như mũi tên, gần như xuyên thủng nàng. Thẩm Mỹ Ảnh nhanh chóng tỉnh táo lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nô tốt không thờ hai chủ, nô tỳ ta đã định ở bên Thế tử gia năm năm này rồi.”

Tống Lương Thần tức giận cười lớn, nữ nhân không biết tốt xấu này, thì ra là do nhìn vào lợi ích trên khế ước mới định theo hắn đúng không? Người không thể chịu được cám dỗ dù chỉ một chút lợi ích thì người đó có thật xuất thân từ một gia đình giàu có không?

Trình Bắc Vọng trong mắt tràn đầy thất vọng, lảo đảo đứng dậy nói: "Thật nhàm chán, tốt nhất là nên tỉnh khỏi giấc mộng này, ta muốn trở về tỉnh lại."

Loan Đao thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dìu chủ tử ra khỏi phòng chủ.

Gió đêm thổi qua, Trình Bắc Vọng nheo mắt lại.

Thực sự, quá đáng tiếc.

Tống Lương Thần nhìn cửa được đóng lại, quay đầu liếc nhìn Thẩm Mỹ Ảnh đang tươi cười, khẩu khí thật tốt nói: "Rất đắc ý đúng không?"

Quả nhiên Trình Bắc Vọng đã thực sự mở miệng cần người rồi, cũng không biết hắn thấy gì ở ma lem này!

Mỹ Ảnh định thần lại, trịnh trọng nói: "Nô tỳ cảm thấy tự hào về Gia! Bất kỳ nha hoàn thân cận nào, đều là thứ mà người khác chỉ có thể mơ ước! Nô tỳ thật quá ngưỡng mộ Gia!"

Tại sao nghe mấy thứ này có cảm giác hình như có gì đó không ổn? Tống Lương Thần suy nghĩ một chút, nhắm mắt lại vẫy tay: "Thôi, ngươi lui xuống đi, ta mệt rồi."

“Đợi đã, nô tỳ có chuyện muốn báo cáo với Gia.” Mỹ Ảnh mím môi, vẻ mặt có chút nghiêm trọng đứng trước giường hắn: “Là liên quan về bệnh truyền nhiễm.”

Tống Lương Thần nghiêng người nhìn nàng: "Ngươi thật sự mắc sao?"

Mỹ Ảnh lắc đầu, đưa tay vén ống tay áo lên: “Nô tỳ hôm nay nghe Vương phi phân phó, đi hái hoa sen ở ao phía nam, sau khi trở về trên người có mấy vết đỏ, không biết là gì thứ gì, nhưng chắc không phải là bệnh truyền nhiễm mà Vương phi nhắc đến.”

Tống Lương Thần mở to mắt nhìn vết đỏ trên cánh tay nàng, hắn hít một hơi rồi xoay người ngồi dậy.

“Đi lấy hộp thuốc ở tủ thứ hai dưới kệ hoa đối diện.”

Mỹ Ảnh sửng sốt, có chút kinh ngạc thấy người này lại phản ứng bình tĩnh như vậy, xem ý tứ này, chẳng lẽ là muốn đưa thuốc cho nàng sao?

Quay người lại, nàng cầm hộp thuốc đặt trước mặt hắn, Thẩm Mỹ Ảnh nhỏ giọng nói: “Bằng không cho đại phu đến xem thử thế nào để chứng minh nô tỳ thực không mắc bệnh truyền nhiễm.”

"Bớt lải nhải, đưa tay ra." Tống Lương Thần cau mày nói: "Không có ai nói ngươi mắc bệnh truyền nhiễm, chỉ là dị ứng mà thôi. Nước trong ao phía nam bẩn như vậy mà ngươi cũng dám đi xuống. Không bị ban đỏ thì có là ma. Ở đây ta có thuốc mỡ, cứ bôi là sẽ ổn thôi.”

Vừa nói, vừa đưa tay lấy thuốc mỡ trong hộp sắt lên, sau đó nhẹ nhàng bôi lên cánh tay nàng.

Thẩm Mỹ Ảnh thực sự kinh ngạc, nàng xắn tay áo, duỗi tay ra, không dám cử động.

Tống Lương Thần lúc nhẹ nhàng thực sự rất dịu dàng, hắn dùng ngón tay mảnh khảnh bôi thuốc mỡ, ngay cả vết đau và ngứa nhẹ cũng lau đi. Lông mi của hắn khá dài, hơi rũ xuống khi hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay nàng, dưới mắt để lại bóng mờ nhẹ, hơi thở có rượu của hắn toả ấm áp trên da nàng.

Hắn trông hoàn toàn khác với kẻ hay la hét dữ dội, như thể hai người.

"Bôi thuốc rồi thì đừng để ướt, ngày mai sẽ ổn thôi." Tống Lương Thần nói: "Ngươi cũng nên về nghỉ ngơi đi. Khi ra ngoài thì gọi Lâm Phong, bảo hắn mời Ôn chủ tử qua đây."

"Vâng." Cánh tay mát lạnh, tâm tình Mỹ Ảnh cũng cải thiện không ít, đáp lại rồi đi ra ngoài, truyền đạt tin tức cho Lâm Phong rồi trở về phòng.

Vị Thế tử này tựa hồ cũng không quá vô lý, ít nhất hôm nay không để Cải Trắng Nhỏ vu oan người khác, nàng không cần phải lo lắng vô ích.

Trong phòng có cảm giác đặc biệt an toàn, Mỹ Ảnh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Ôn Nhĩ Nhã gần như bị Giang Tâm Nguyệt chọc giận, nàng tức giận suốt đường đến chủ viện. Cái gì gọi là a đầu không thể giúp! Nàng đã sắp xếp mọi chuyện đến mức này, nhưng Giang Tâm Nguyệt đã làm hỏng chuyện, phải ngu ngốc đến mức nào mới làm hỏng chuyện chứ? Rõ ràng là khiến đại phu đưa ra quyết định cuối cùng là có thể trục xuất Thẩm Mỹ Ảnh sau kiểm tra, nhưng nàng ấy đã có thể khiến Thế tử nghi ngờ.

Được rồi, đồng minh đã không có, Ôn Nhĩ Nhã nhìn ánh đèn trong chủ phòng trước mặt, hít một hơi thật sâu. Tốt hơn hết là hãy bảo vệ chính mình trước thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.