Chương trước
Chương sau
Mỹ Ảnh nửa cười nửa không quay đầu nhìn Tống quản gia, nói: "Ôn chủ tử nói nàng bị oan, Tống quản gia nghĩ nên làm sao đây?"

Tống Trường Hà sửng sốt, ở bên cạnh lùi về một bước: “Nô tài chỉ là một hạ nhân, sao có thể làm chủ cho chủ tử được?”

"À, vậy sao?" Thẩm Mỹ Ảnh chớp chớp mắt, "Không phải ông vừa mới nói muốn đến Nhiễu Lương Hiên Lương Hiên tìm một lời giải thích sao?"

Tống quản gia: "..."

Hắn chỉ muốn làm lớn chuyện, định hướng cho nàng, nhưng không ngờ Thế tử phi lại đẩy hắn ra ngoài vào lúc này.

Ôn Nhĩ Nhã liếc nhìn Tống quản gia, cúi đầu nói: “Quản gia đã ở Thế tử phủ nhiều năm, nếu thật sự cảm thấy là thiếp thân hại Thế tử phi, muốn có một lời giải thích cũng có thể hiểu được. Chỉ là thiếp thân thực sự bị oan."

"Ôn chủ tử nói bản thân bị oan, vậy hãy đưa chứng cứ ra đi." Cẩm Y thấp giọng nói: "Hiện tại người duy nhất có thể làm hại Thế tử phi chỉ có Người. Người kêu oan uổng cũng vô dụng."

Thẩm Mỹ Ảnh nhìn Ôn Nhĩ Nhã.

Ôn Nhĩ Nhã cắn môi hồi lâu, cúi đầu nói: "Thiếp thân không có chứng cứ nào chứng minh bản thân trong sạch."

“Vậy nên làm gì đây?” Thẩm Mỹ Ảnh nhún nhún vai: “Ta kỳ thật cũng không có cứ chứng minh là ngươi.”

Tống quản gia nghe vậy, hơi hơi giật mình, liếc nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, sau đó nhắc nhở: “Nếu hiện tại không có đủ chứng cứ, trước tiên Người nên mang Văn chủ tử nhốt lại, sau đó lại sai người đi điều tra là được.”

Ngọc Thực ở bên cạnh gật đầu, mặt chủ tử đã nghiêm trọng như thế này, mang Ôn chủ tử đem nhốt lại đối với nàng cũng không có nửa điểm ủy khuất.

Kết quả Mỹ Ảnh nói: "Không có bằng chứng, tại sao lại phải nhốt Ôn chủ tử? Oan uổng người phải làm sao?"

Tống quản gia bối rối nhìn Mỹ Ảnh: "Người không tức giận à?"

Tốt xấu gì khuôn mặt cũng bị hủy rồi, nhưng rốt cuộc một đường cũng chỉ có mấy hạ nhân bọn họ lo lắng, Thế tử phi thật sự bình tĩnh quá phải không? Thông thường mà nói, lẽ ra nàng sớm nên xông đến Nhiễu Lương Hiên, không nói hai lời liền mang Ôn chủ tử đi trừng trị vậy mới đúng chứ.

“Ta đang tức giận đây, ngươi không nhận ra sao?” Mỹ Ảnh chỉ chỉ vào bản thân, cau mày: "Đây này, lửa giận bị kẹp giữa hai lông mày.”

Cẩm Y: "..."

Đã đến nước này rồi mà vẫn còn có tâm trạng chọc cười! Chủ tử nhà mình thực sự không yêu tiếc khuôn mặt sao?

"Nhưng càng tức giận thì càng không thể làm chuyện bốc đồng, vì rất dễ bị người lợi dụng." Mỹ Ảnh nói: "Lần này, ta thực sự tin rằng Ôn chủ tử là bị oan."

Ôn Nhĩ Nhã sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng: "Thế tử phi..."

"Ta cũng nhận biết được một ít dược liệu, lúc Ngọc Thực mang đơn thuốc và dược liệu cầm về, ta cẩn thận xem qua rồi." Thẩm Mỹ Ảnh cười: "Không có thứ gì có thể khiến mặt ta biến thành như thế này được."

Tim Tống Trường Hà đập thình thịch, chẳng lẽ nàng đã sớm biết?

Nếu như đã biết, tại sao vừa rồi ở Tương Tư Uyển, một tiếng cũng không nói? Còn nghe lời họ đến Nhiễu Lương Hiên.

Sau lưng có chút lạnh lẽo, Tống quản gia dè dặt quan sát Thế tử phi.



Thế tử phi không nhìn hắn mà nhẹ nhàng đỡ Ôn Nhĩ Nhã đứng dậy: "Ở hậu viện này có người đang muốn gây chuyện, có vẻ như mục tiêu nhắm vào ngươi với ta, Nhĩ Nhã, ngươi nên cẩn thận hơn. "

"Người..." Ôn Nhĩ Nhã ngồi ở bên cạnh nàng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Người thật sự tin tưởng thiếp thân sao?"

“Không phải là ta tin tưởng ngươi, mà là ta tin tưởng chính mình.” Mỹ Ảnh nói: “Mặc dù không thể phòng vệ người khác hạ thủ với mặt mình, nhưng sau khi bị hại một lần, ta sẽ không choáng váng đến mức có thể tùy ý tìm người đến cùng đau khổ với ta, nếu để người oan uổng như thế, khi Thế tử gia về lại, không phải đau khổ đó lại quay về phía ta sao?"

Tim lỡ nhịp, Ôn Nhĩ Nhã hít một hơi.

Đúng là một người thận trọng.

Trong lúc bàng hoàng, Ôn Nhĩ Nhã có cảm giác như mình đã nhìn thấy lão cáo già xảo quyệt Yến Vương gia, tuy nhiên người trước mặt nàng, bất quá chỉ là một nữ tử đơn thuần.

"Nếu không phải Ôn chủ tử, vậy còn có thể là ai?" Ngọc Thực cau mày nói: "Không có động tay động chân vào thuốc thì còn có thể động ở đâu?"

Trong đầu Cẩm Y chợt lóe lên: “Viên minh châu đó!”

Hôm nay khi nàng cầm hai viên châu đi mài nhuyễn, cảm thấy màu sắc không phải đặc biệt trắng tuyết mà lờ mờ có chút xanh nhạt, còn nghĩ là do chất lượng châu quá tốt nên mới như vậy.

Chẳng lẽ có người bôi thuốc lên minh châu?

Thẩm Mỹ Ảnh giật mình, Phố Đông minh châu cũng là quà của Ôn Nhĩ Nhã, chỉ là được giữ ở chỗ Vu thị mấy ngày. Về phần Vu thị, nhìn thế nào cũng không giống như muốn hại nàng, lẩn quẩn một vòng, vẫn là Ôn Nhĩ Nhã sao?

“Đi kiểm tra xem, để đại phu mang minh châu đến đây.” Mỹ Ảnh nói, không nhịn được bổ sung một câ: “Tổng cộng có mười tám viên, đừng làm mất của ta.”

Cẩm Y nhận lệnh rồi bước ra ngoài.

Ôn Nhĩ Nhã cắn môi nói: "Minh châu đó cũng là thứ thiếp thân thường xuyên sử dụng, vả lại trên viên trân châu, sao có thể động tay chân vào?"

“Tra ra thì sẽ biết.”Tống quản gia nói: “Vừa vặn là Ôn chủ tử trong sạch.”

Ôn Nhĩ Nhã không lên tiếng.

Cẩm Y mang đại phu cùng quay lại, trên tay đại phu còn ôm một hộp gỗ sơn mài.

"Thế tử phi, lão phu trên đường đã xem qua rồi, minh châu này bề mặt có Lam Ngân thảo, không màu không mùi, nhưng có thể làm vết thương thối rữa." Đại phu bước vào hành lễ nói:" Nguyên nhân làm độc vết thương trên mặt Thế tử phi, chắc chắn là cái này.”

Mọi người đều giật mình, Ôn Nhĩ Nhã đứng dậy nói: "Thế tử phi, minh châu trước nhất là thiếp thân đưa cho Người, Người đã cầm và cũng đã thấy qua rồi không phải sao, nó không có gì bất thường cả."

"Ôn chủ tử không nghe đại phu nói sao? Cỏ này không màu không mùi, chủ tử có cầm thì cũng nhìn ra được gì chứ?". Ngọc Thực có chút khó chịu nói: "Bây giờ mọi người đều đã biết toàn bộ sự việc, tại sao Ôn chủ tử vẫn còn muốn ngụy biện?"

Ôn Nhĩ Nhã muốn nói gì đó rồi lại thôi, nhìn về phía Thẩm Mỹ Ảnh.

Sắc trời không còn sớm nữa, Mỹ Ảnh ngáp một hơi thật dài, cười híp mắt nói: "Ngày mai Gia về rồi. Chuyện này cứ giao cho Gia làm chủ đi, ta cũng không quản."

"Chủ tử?" Cẩm Y có chút không hiểu: "Người không định nói gì sao?"

"Như đám sương mù, cái gì cũng đều nhìn không rõ, ngươi muốn ta nói cái gì bây giờ?" Thẩm Mỹ Ảnh đứng lên nói: "Ôn chủ tử cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. Chúng ta về trước, cũng lấy hộp trân châu về rửa."

"Chủ tử!" Ngọc Thực cũng bất mãn, ở bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: "Người luôn ôn hòa như này, sẽ bị người khác coi thường. Người ta sẽ cho rằng Người dễ bắt nạt, ai cũng đều muốn trèo lên đầu Người!"



Thẩm Mỹ Ảnh vỗ nhẹ tay nàng: “Ngọc Thực năm nay bao nhiêu tuổi?”

"Hồi chủ tử, mười lăm."

“Còn quá trẻ.” Nàng mỉm cười: “ Ngươi nên trải nghiệm nhiều thứ hơn một chút.”

Một người thực sự lợi hại sẽ không bao giờ vội vàng dùng một trảo giết chết người. Thái độ của Tống quản gia hôm nay rất kỳ lạ, mặt nàng lại đột nhiên bị hủy, tình cờ là một ngày trước khi Thế tử trở về.

Ngay lúc này bày ra uy phong của Thế tử phi, thật sự không cần thiết.

Ngọc Thực cau mày, còn muốn nói chuyện, nhưng lại dùng sức đè nén, trong lòng vẫn có chút không vui.

Tiểu cô nương trẻ tuổi hiếu thắng, Mỹ Ảnh cũng không vội giải thích, ôm minh châu đi về Tương Tư Uyển.

Ôn Nhĩ Nhã cùng Tống quản gia nhìn nhau một lượt.

Thẩm Mỹ Ảnh cứ như vậy rời đi, các nha hoàn có mặt cũng cảm thấy nàng quá không có khí thế, quả là một con hổ giấy.

Một đêm yên bình trôi qua, sáng sớm hôm sau, Tống Lương Thần đã đến cổng phủ Thế tử.

Thẩm Mỹ Ảnh đeo khăn che mặt, mỉm cười đi ra tiếp giá: “Gia đã về rồi.”

Thân đầy gió bụi, Tống Lương Thần tựa hồ rám nắng hơn một chút, mi mục càng đậm thêm khí chất anh hùng, hắn liếc nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn phía sau.

Ninh Thuần Nhi và Vu thị đều ra đón hắn, nhưng Ôn Nhĩ Nhã, người luôn đứng ở phía trước, lại không có ở đó.

"Nhĩ Nhã đâu?" Hắn vừa đi vào vừa hỏi.

Mỹ Ảnh cũng rất lạ, nhưng Tống quản gia lại nói: “Ôn chủ tử đang trong Phật đường bế quan hối lỗi.”

Phật đường? Tống Lương Thần có chút bất ngờ: "Đã làm chuyện gì mà phải hối lỗi?"

Thẩm Mỹ Ảnh cũng có chút bất ngờ, hôm qua nàng không nói gì cả, tại sao Ôn Nhĩ Nhã lại có tự giác tự thân đến Phật đường?

“Hôm qua xảy ra chút chuyện, mặt của Thế tử phi bị hủy hoại, nên nô tài đã đưa Ôn chủ tử đến Phật đường hối lỗi.” Tống quản gia cúi đầu nói: “Việc này thật sự có chút không hay, còn mong Gia thay Thế tử phi làm chủ".

Tống quản gia không hổ là Tống quản gia, khi nàng bị biếm, đã buộc nàng một mình đi mua vải, nhưng hiện tại lại thấy gió lại chuyển hướng sang nàng.

Mỹ Ảnh mỉm cười, đứng cạnh Tống Lương Thần: "Hôm qua thiếp thân đã nói chuyện vốn không liên quan đến Nhĩ Nhã, Tống quản gia sao lại đưa nàng đến Phật đường rồi?"

"Cái này." Tống quản gia liếc nhìn nàng mấy lượt, dừng lại một chút, mười phần ủy khuất cúi đầu, nói với Tống Lương Thần: "Là lão nô đã tự ý làm chủ."

Tống Lương Thần không quan tâm người trước mặt đến cuối cùng là đang nghĩ gì, nghe thấy mặt Mỹ Ảnh lại bị hủy, hắn đưa tay tháo khăn che mặt của nàng xuống, nhìn kỹ càng hơn.

Vết sẹo ửng đỏ trông càng đáng sợ hơn. Hắn cau mày: “Sao ngày nào nàng cũng đều làm ta ngạc nhiên vậy?”

Vậy mà lại không quan tâm quan tâm đến Ôn Nhĩ Nhã của hắn trước sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.