Nữ nhân này vào phủ chưa đầy một tháng, đến cuối cùng là dùng thủ đoạn gì để khiến Thế tử đối với nàng lại thay đổi cách nhìn như vậy? Ôn Nhĩ Nhã nghĩ không hiểu, cũng không muốn nghĩ kỹ càng, cảm thấy choáng váng, nhắm mắt rơi xuống ghế.
Tống Lương Thần thu liễm thần sắc, ngồi vào bàn nhìn nàng nói: "Nếu trong người còn khó chịu, sao lại bước xuống giường rồi?"
Ôn Nhĩ Nhã cười khổ: “Dù sao nằm cũng buồn chán nên muốn chơi đàn. Chẳng phải Gia thích nhất là nghe thiếp thân đàn sao?”
Có chút giật mình, Tống Lương Thần mím môi nói: "Nếu có bệnh thì hãy nghỉ ngơi thật tốt."
"Đúng vậy, thiếp thân cũng phát hiện rồi, là nên nghỉ ngơi thật tốt." Ôn Nhĩ Nhã thấp giọng nói: "Bây giờ bên cạnh Gia, đã có người chơi đàn nghe hay hơn, thiếp thân có cố gắng thế nào cũng là uổng công."
Không biết có phải là do bệnh tật hay không, Ôn Nhĩ Nhã đột nhiên trở nên chán nản, trên mặt không còn nụ cười dịu dàng như thường lệ mà trong mắt lại tràn đầy cay đắng.
Tống Lương Thần nói: "Mỗi người đều có cái hay, nàng không cần phải coi thường mình."
"Thiếp thân đã theo Gia được bao lâu rồi?" Ôn Nhĩ Nhã đột nhiên hỏi.
Tống Lương Thần cúi đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy có chút mơ hồ.
“Nếu như thiếp thân nhớ không lầm thì đã năm năm rồi.” Ôn Nhĩ Nhã gượng cười: “Thiếp thân mười lăm tuổi nhập phủ, dạy Thế tử hiểu chuyện đời, là người đầu tiên hầu hạ Gia ".
Tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-nha-qua-phu-lam-dao-hoa/2756271/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.