"Các vị chủ tử." Ngọc Thực vén rèm đi ra, vẻ mặt lo lắng: "Thế tử phi hôm qua bị doạ sợ, bây giờ đã bị sốt cao rồi, e rằng buổi trà sáng sẽ phải hủy bỏ."
"Gì chứ?" Ôn Nhĩ Nhã và Vu Mộng Sương đồng thời cau mày nhìn nàng.
Thẩm Mỹ Ảnh có bệnh hay không họ cũng không quan tâm, nhưng nếu nàng bị bệnh như thế này, ai sẽ đứng ra chủ trì công đạo cho bọn họ?
Vu Mộng Sương nhấc váy lên, chuẩn bị đi vào phòng trong: "Hôm qua còn rất khoẻ mạnh mà, sao hôm nay lại đổ bệnh? Mặc nhi nhanh đi tìm đại phu, ta đến xem xem."
Ngọc Thực đưa tay ngăn nàng lại: "Vu Chủ tử, xin đừng vén rèm lên, chủ tử hiện vẫn không thể gặp gió, Người ở bên ngoài nhìn là được rồi."
Vu thị cau mày, nhìn vào trong qua tấm rèm mỏng, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy một người đang nằm trên giường, còn có thể nghe thấy một tiếng ho nhẹ.
"Vu muội muội cũng thật là, Thế tử phi bệnh rồi còn lo không quan tâm, còn ở đó cho rằng Thế tử phi giả bệnh sao?" Ôn Nhĩ Nhã ở sau lưng lấy khăn tay xoa xoa miệng: "Thật sự có chút thất lễ rồi. "
Vu Mộng Sương cau mày, quay lại nhìn Ôn Nhĩ Nhã nói: "Tỷ tỷ thế này là rắp tâm muốn gây khó dễ với muội muội à? Muội muội rõ ràng đang quan tâm đến Thế tử phi, Người cứ khăng khăng hiểu sai như vậy được sao?"
“Đến cuối cùng là ai khó dễ với ai?” Ôn Nhĩ Nhã cười lạnh, quét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-nha-qua-phu-lam-dao-hoa/2756246/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.