Đưa tay chỉ vào mũi mình, động tác của Thế tử đặc biệt ấu trĩ: “Người của ta, chỉ có mỗi ta có thể nhìn.”
"Ha ha." Diệp Thành Thanh tát vào mặt hắn: "Chúng ta đều là huynh đệ mặc cùng một chiếc quần lớn lên, ngươi còn sợ chúng ta động vào người của ngươi sao? Chúng ta chỉ là đi xem một chút, cũng không làm cái gì, đừng keo kiệt vậy chứ.”
"Diệp tam công tử nói rất có đạo lý." Liễu Ngạn Viễn nói: "Ta cũng rất tò mò, đến cuối cùng là người như thế nào, đã gạt đi Giang Tâm Nguyệt của ngươi, thế mà chẳng bị ngươi khó dễ."
Tống Lương Thần càu nhàu mấy tiếng, hắn ở đâu mà không gây khó dễ được? Còn gây khó dễ rất tàn nhẫn a... Chỉ là bây giờ hắn thế mà có chút không muốn từ bỏ. Cũng không thể nói là rất thích, chỉ là cảm thấy Thẩm Mỹ Ảnh quá tài giỏi, lại chưa từng làm gì sai, hắn sao lại muốn gây rắc rối với người ta chứ?
Về phần Giang Tâm Nguyệt... Hắn thủy chung là sẽ buông tay, chỉ là xem nó kéo dài đến bao lâu thôi.
Đang mơ mơ hồ hồ, hắn định tiếp tục uống chung rượu của mình, Tống Lương Thần đã bị hai người bên cạnh đỡ lên, không một lời giải thích đưa đi ra ngoài.
"Bắc Vọng dẫn đường, chúng ta đi Thế Tử phủ xem người đi!"
“Được a.” Trình Bắc Vọng mở cửa đi ra ngoài, trong thanh lâu oanh oanh yến yến, từng chiếc khăn tay lướt qua người hắn, hương thơm tràn ngập, hắn nheo mắt lẩm bẩm: “Ta nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-nha-qua-phu-lam-dao-hoa/2756243/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.