Một nụ hôn cũng không thể giải thích tất cả vấn đề.
Kết thúc nụ hôn, Lý Quân nhíu mày, đẩy hắn ra, giương mắt nhìn Khương Hành: "Lời hứa gì?"
Khi Khương Hành khẩn trương hay ngượng ngùng theo bản năng đều gãi gãi đầu, hắn cho tới nay đều có thói quen như vậy.
Khương Hành: "Chính là khi hai chúng ta quen biết nhau hồi còn nhỏ ấy? Em không nhớ sao?"
Lý Quân lắc đầu: "Không nhớ rõ."
Khương Hành: "Hồi cấp 2 không phải em học trường Tam Trung sao."
Lý Quân: "Đúng là cấp 2 em học ở Tam Trung hai năm, nhưng năm thứ ba em tới nhà ông bà ngoại ở, ở một năm, lên cấp 3 mới trở về."
Khương Hành nghiêm túc hỏi anh: "Thật sự không nhớ sao? Anh là học trưởng của em, đã mời em ăn cơm."
Lý Quân như cũ lắc đầu: "Không nhớ rõ."
Khương Hành cảm thấy vô cùng mất mát, thì ra chỉ có hắn nhớ rõ Lý Quân, mà Lý Quân lại đã sớm quên mất hắn. Nhưng mà, năng lực tự lành của hắn rất tốt, một chút đã ổn lại, Tiểu Quân không nhớ cũng tốt, là bản thân lúc trước có lỗi, vậy hắn sẽ không bị truy cứu, vẫn rất sợ Tiểu Quân tức giận. Kỳ thực hắn cũng nghi ngờ Lý Quân có phải cố ý nói không nhớ, nhưng quan sát vẻ mặt của anh, hình như là thật sự không nhớ, khi nhắc tới chuyện này anh có vẻ có chút mê mang.
Khương Hành: "Em không nhớ thì thôi, là anh trước đây có sai." Nếu không phải hắn quên, không chừng hai người bọn họ có thể kết hôn sớm mấy năm, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-ngay-cong-khai-lao-cong-mat-tri-nho/1306888/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.