Lý Quân hỏi lại Khương Hành: "Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi chuyện này sao?"
Khương Hành không biết đầu đuôi câu chuyện, dùng mu bàn tay cọ cọ cái trán: "Có gì mà xấu hổ." Dù sao anh hiện tại cũng chả nhớ cái gì.
Bốn phía đều là người, Lý Quân hít một hơi, nói: "Sau này rồi nói tiếp."
Hiện tại nói ra không phải tương đương với lại lần nữa bại lộ sự tình của hai người bọn họ sao, trước khi chưa chính thức công khai anh có quyền làm bộ che dấu một chút.
Thấy Lý Quân ngậm miệng không nói, Khương Hành nghẹn ở trong lòng khó chịu, anh càng không nói trong lòng hắn càng muốn biết chân tướng sự việc, ngay cả xem ảnh chụp của hai người bọn họ cũng không có tâm tư.
Vẻ ngoài Lý Quân trong trí nhớ không khác hiện tại là mấy, nhưng khác nhau ở chỗ, anh quá mức lạnh nhạt với Khương Hành, giống như rất khó tiếp xúc.
Chẳng lẽ Lý Quân không nhận ra hắn chính là Khương Hành thường xuyên xuất hiện ở trong phim sao? Không phải hắn tự luyến, đối với mức độ nổi tiếng của bản thân hắn vẫn rất tự tin, bên ngoài còn một đống fan đuổi theo hắn, mà Lý Quân vừa mở miệng liền cự tuyệt thỉnh cầu của hắn.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Hắn thật sự tò mò muốn chết, hắn là làm sao theo đuổi được Lý Quân?
Hơn nữa kỳ quái chính là, đoạn ký ức hôm nay xuất hiện rất tự nhiên, cũng không bị đau đầu, đầu cũng không choáng.
Với khách mời ở khách sạn được ba tuần mà nói, ánh nắng chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-ngay-cong-khai-lao-cong-mat-tri-nho/1306833/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.