Lý Quân vẫn chôn mặt trong cánh tay phải của mình, tay trái bị Khương Hành nhẹ nhàng nắm lấy, anh vẫn không ngẩng mặt lên.
Khương Hành trong lòng đầy sốt ruột, nhưng hắn lại không biết bản thân nên làm gì, hắn bức thiết muốn biết ký ức giữa mình và Lý Quân, thấy Lý Quân khó chịu, trong lòng hắn cũng không thoải mái, thiếu chút nữa đây là đang đối diễn với Lý Quân. Đương nhiên, hắn nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy gánh nặng trong lòng được giảm bớt.
Chờ tới khi cảm xúc của Lý Quân dần bình ổn lại từ trong "đối diễn", anh mới chậm rãi ngẩng đầu, hỏi Khương Hành: "Khương lão sư, vừa rồi anh cảm thấy thế nào, em diễn có chút quá mức hay không."
Khương lão sư thầm nói: Căn bản chẳng ra gì, thế mà mình lại có chút khổ sở, may mà, may mà chỉ là diễn kịch!
Khương Hành lặng lẽ thở phào, may mắn chỉ là diễn kịch mà thôi, hắn chỉ quá nhập diễn mà thôi, đúng, chính là như vậy!
Nhưng mà, hắn lại còn nắm chặt tay Lý Quân, vừa rồi còn cầu xin anh đừng chia tay với mình, hắn trả lời thật quá mất mặt, quả thực muốn vùi đầu vào gầm bàn.
Hốc mắt Lý Quân còn hơi hơi phiếm hồng, nhưng giờ phút này trong mắt anh đều là ý cười, khi bị Khương Hành nắm chặt tay, anh phát hiện một tuần mình nỗ lực này cũng không uổng phí, mà người anh yêu cũng không phải hoàn toàn quên mất anh, trong lúc ngây ngốc còn biết không muốn chia tay.
Rõ ràng đã bị mang nhập vào bầu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-ngay-cong-khai-lao-cong-mat-tri-nho/1306790/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.