Tiểu thư, chiếc vòng kim cương này được đính 100 viên kim cương nhỏ cộng thêm cánh hoa mạ vàng nguyên chất...
- Mua!
- Bộ quần áo này là bản giới hạn...
- Mua!
- Chiếc xe này vừa nhập khẩu về từ 2 tiếng trước...
- Mua!
Mỗi lần chủ cửa hàng chưa dứt lời, Kiều Giang đã vung tiền lên mua khiến Ngọc Mai theo sau mà dựng cả tóc gáy. Tốc độ tiêu tiền của Kiều Giang quả là thượng thừa, đồ mua toàn đồ chục triệu, xe thì toàn con số hàng tỷ.
Ngọc Mai đờ đẫn cho tới khi Kiều Giang nắm lấy tay cô bạn. Lúc này Ngọc Mai mới định thần nhìn đồng hồ. Bây giờ là 7 giờ sáng, suốt từ đêm hôm tới giờ cô theo Kiều Giang mua sắm đến nỗi hoa mắt chóng mặt rồi.
- Ngọc Mai, cậu đói chưa? Chúng ta đi ăn sáng.
- Kiều Giang... có phải cậu hơi quá tay không? Đồ... đồ cậu mua hình như nhiều quá rồi...
Không cần nhìn số lượng, chỉ cần nhìn mệnh giá của từng món đồ thôi khiến Ngọc Mai sởn hết cả da gà. Cũng may Hoàng Dương Vũ là đại gia lắm tiền như sông, nếu không đã bị Kiều Giang phá cho sạt nghiệp rồi.
Kiều Giang mở túi xách ra buồn bực. Số tiền trong túi cô đã mua đồ gần hết. Sương sương còn lại hai tập tiền. Thôi, dù sao cô chơi đã tay rồi cũng nên về nhà ngủ. Cuối cùng cũng xả được nỗi buồn bực trong lòng. Quả nhiên, tiền của chồng cô không bao giờ làm cho cô thất vọng.
Nghĩ tới đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-mat-toan-tien/2810441/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.