Cho dù Hoàng Dương Vỹ có buôn những lời như vậy thì Kiều Giang vẫn cố gắng nuốt hết xuống.
Cuối cùng, cô không thể cưỡng lại bản năng mà nhanh chóng nhặt từng tờ tiền tiền lên thu lại. Điều này càng khiến cho Hoàng Dương Vỹ căm ghét hơn. Hắn quay mặt đi, ném cho Kiều Giang một cái nhìn khinh bỉ rồi đi vào phòng bệnh. Kiều Giang vẫn cố gắng nhẫn nhịn hơn. Cô biết rằng bản thân bây giờ rất đáng hổ thẹn. Dù sao tên đó đã ghét cô sẵn rồi, có ghét hơn thì vẫn vậy mà thôi. Nếu biết trước sự tình như ngày hôm nay thì cô đã không giúp hắn rồi. Cái cô gái mà hắn coi là thật lòng đó, thực chất chính là loại trà xanh không hơn không kém. Do vì Hoàng Dương Vỹ quá ngu ngốc mới để cho ta dắt mũi. Cái chết của cô ta quả thực rất đáng, vậy mà cái tên ngu này mãi không nhận ra mà vẫn bảo vệ cho cô ta.
Nghĩ đến đây, Kiều Giang có chút buồn cười.
Phải chăng Hoàng Dương Vỹ bằng một góc Hoàng Dương Vũ thì hắn cũng chẳng đến nỗi phải vào tù.
Không biết Kiều Giang chờ ở ngoài bao lâu, đến khi đám người thăm bệnh ra về hết thì cô mới đi vào bên trong. Hoàng Dương Vũ vừa trông thấy kiều Giang thì có chút vui vẻ. Tuy nhiên, hắn chợt nhận ra rằng một bên cánh tay của cô quấn băng. Có vẻ như vết thương khá sâu nên mới quấn dày như vậy. Mà em trai hắn lại có mặt ở đây, chuyện này khiến hắn không nghi ngờ cũng không được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-mat-toan-tien/2810408/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.