🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Chúc mừng phu nhân Cố đã thành công đấu giá được Trái Tim Đại Dương với giá một tỷ!”

Hội trường đấu giá vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Tô Lam trăm mối ngổn ngang, nói không cảm động là giả.

Những gì mẹ để lại cho cô vốn chẳng nhiều, người lại bị Tô Thành Quốc sắp xếp trong bệnh viện mà cô không thể gặp mặt, cũng không có vật gì để gửi gắm nỗi nhớ nhung.

Khó khăn lắm mới dò ra tung tích của Trái Tim Đại Dương, lại còn bị Hà Diễm và đám bạn của cô ta làm khó. Nếu không có Cố Thành ra tay, cô sẽ phải trơ mắt nhìn món đồ của mẹ mình rơi vào tay người khác.

“Anh Cô Thành…”

Hà Nghiên mặt trắng bệch như tờ giấy, giọng nhỏ như muỗi kêu, hận không thể tìm được chỗ nào mà chui xuống, không còn mặt mũi nào ở lại.

Cố Thành công khai thiên vị Tô Lam trước mặt mọi người, chẳng khác nào tuyên bố với cả thế giới về mối quan hệ giữa anh và Tô Lam. Còn cô ta thì trở thành trò cười lớn nhất.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mới nửa tháng trước, Cố Thành còn nghe lời cô ta răm rắp, ghét cay ghét đắng con hồ ly tinh Tô Lam kia, vậy mà giờ đây gió đã đổi chiều.

“Đi thôi.”

Tô Lam đứng dậy kéo tay Cố Thành, cô lo nếu ở lại lâu hơn sẽ lộ sơ hở. Nơi này người đông phức tạp, bất kỳ hành động nào cũng có thể bị soi xét và phóng đại.

Những ánh mắt sắc sảo nhìn thấu lòng người không thiếu, Tô Lam không muốn mạo hiểm.

“Tổng giám đốc Cố, phu nhân, xin hãy yên tâm, chúng tôi sẽ đích thân giao món đấu giá đến tận nhà hai vị, bảo đảm không sai sót.”

Tô Lam hưởng ké vinh quang, tâm trạng cực kỳ tốt, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, rồi kéo tay Cố Thành bước qua Hà Diễm, chỉ để lại bóng dáng hoàn mỹ của hai người.

Hà Diễm nhìn chăm chăm vào bàn tay Tô Lam đang nắm lấy tay Cố Thành, trong mắt hiện lên tia nghi ngờ. Mãi đến khi bóng dáng hai người khuất xa, cô ta mới ngồi xuống, đôi mắt đỏ hoe.

Là cô ta nghĩ nhiều sao? Vì sao lại cảm thấy Cố Thành như biến thành một người khác vậy…

“Lam Lam, vừa rồi anh có làm em mất mặt không?”

Lên xe, Tô Lam thoải mái duỗi người, đường nét thân hình hoàn hảo lộ ra, tựa như một con cáo lười nhác đầy quyến rũ. Cố Thành bên cạnh thì đang chờ cô khen ngợi.

“Không mất mặt, anh Thành rất giỏi.”

Nhận được lời khen, Cố Thành như đứa trẻ ba tuổi nhận được kẹo, vui mừng khôn xiết.

“Lý Dự nói với anh rằng người phụ nữ xấu xa muốn chúng ta ly hôn cũng có mặt ở đó, anh sợ Tô Tô bị bắt nạt, nên không đợi tin của em mà tự ý đi vào.”

Trí nhớ thiên tài của anh không chỉ dùng để ghi lại từng lời của Tô Lam, mà còn rất dai dẳng trong việc nhớ thù.

Tô Lam ngẩng đầu, thấy Lý Dự qua gương chiếu hậu đang len lén nhìn về phía sau. Bị ánh mắt của cô bắt gặp, anh ta lập tức chuyển ánh mắt đi, nghiêm túc tập trung lái xe.



“Bà chủ! Tôi lo rằng cô ứng phó không nổi, sau khi nhận được danh sách mới phát hiện Hà Diễm cũng ở đó, sợ cô chịu thiệt!”

Thiên địa chứng giám, anh thực sự không phải muốn xem cảnh chiến trường đầy căng thẳng đâu.

Bây giờ ông chủ căn bản không thể rời xa bà chủ, anh nhất định phải hỗ trợ thật tốt, không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

“Ừm.”

Tô Lam vốn dĩ định nói mỉa vài câu, nhưng lần này lại nhịn được, không khỏi ngáp một cái, rồi nói: “Buồn ngủ rồi, đưa tôi về nhà đi.”

Cố Thành lập tức hoảng hốt, “Tô Lam, em không về cùng anh sao!”

Tô Lam theo bản năng phản bác, “Tôi việc gì phải đi cùng anh…” Nhưng chưa kịp nói hết câu, nhìn vẻ sốt ruột và ấm ức của Cố Thành, cô chợt nhớ ra người đàn ông này vừa giúp mình một việc lớn.

Dùng xong liền vứt bỏ, quả là hơi không có tình người.

“Bà chủ, ông chủ buổi tối ngủ thường xuyên gặp ác mộng mà tỉnh dậy, không biết có phải di chứng để lại từ vụ tai nạn xe hay không. Cô có thể ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn được không? Dù sao chỉ khi có cô ở bên, anh ấy mới yên tâm nhất.”

Tô Lam không hề biết chuyện này, ngạc nhiên nhướn mày, “Có chuyện này thật sao?”

“Bác sĩ đã khám qua rồi, nói là di chứng do tai nạn xe, hiện tại chưa có phương pháp điều trị nào, chỉ có thể dựa vào việc trấn an mà thôi.”

Tô Lam không nhịn được nhếch miệng cười, vì vậy cô phải làm “mẹ miễn phí” ư? Còn phải có thêm một “đứa con trai” là Cố Thành sao?

“Cô chủ, tới khách sạn rồi.”

Lý Dự dừng xe, mím môi không dám nói gì thêm. Tô Lam ngồi phía sau nhìn cánh cổng khách sạn quen thuộc bên ngoài cửa sổ, trong lồng ngực phát ra một tiếng cười lạnh nhạt, nghe rất lạnh lùng.

Cô vươn ngón tay trắng nõn như ngọc chỉ vào Lý Dự, cười đầy ẩn ý, “Trợ lý Lý, năng lực làm việc của anh ngày càng xuất sắc nhỉ.”

“Không… không dám…” Anh ta sắp toát mồ hôi lạnh, ông chủ mau cứu anh ta với! Vì ông chủ anh ta mới cả gan đưa thẳng đến khách sạn này!

“Lam Lam…”

Cố Thành đưa tay nắm lấy đầu ngón tay của Tô Lam, bóp nhẹ xương ngón tay cô. Tô Lam chỉ cảm thấy độ ấm nơi đầu ngón tay anh truyền qua tay cô, lan tỏa khắp tứ chi, tựa như một dòng điện nhỏ lách tách bùng nổ trong đầu cô.

“Được rồi, tôi sẽ ở lại với anh.”

Cố Thành mặt mày rạng rỡ: “Tôi biết mà, Lam Lam là tuyệt nhất!”

Lý Dự thở phào nhẹ nhõm, lập tức lái xe đến bãi đỗ xe, tránh việc có người chú ý đến Cố Thành.



Vào đến khách sạn, Tô Lam mới cảm thấy việc mình nhất thời mềm lòng là một quyết định sai lầm.

....

Cô tắm xong bước ra, thấy người đàn ông đã chuẩn bị xong mọi thứ, mặc áo choàng tắm màu đen, ngồi trên giường, giữa giường như được phân định rõ ràng bằng một đường ranh giới.

"Tô Lam, đi ngủ thôi."

Anh vỗ vỗ vào vị trí bên trái mình. Nếu không phải vì khuôn mặt điển trai mê hoặc lòng người cùng vóc dáng khiến cô tim đập rộn ràng, thì cô đã nghi ngờ liệu giây tiếp theo anh có định bảo cô đọc sách trước khi ngủ không.

"Ừ."

Cô kéo chăn nằm xuống, người bên cạnh hài lòng nằm nghiêng, chăm chú nhìn khuôn mặt cô một lúc rồi "tách" một tiếng, tắt đèn.

"Tô Lam ngủ ngon."

"Ngủ... ngủ ngon..."

Tô Lam bực bội nhìn trần nhà, cô gần như muốn bật cười vì tức. Cô và Cố Thành nằm chung một chiếc giường, vậy mà lại có một ngày liên quan đến hai chữ "trong sáng", điều này khiến cô không thể tin nổi.

"Này... anh thật sự ngủ rồi sao?"

Tô Lam thăm dò lên tiếng, nhưng người đàn ông bên cạnh lại phát ra tiếng thở đều đặn, rõ ràng là đã ngủ thật.

Cô bực bội muốn vùi đầu vào gối, lăn qua lăn lại trên giường mất nửa tiếng, cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ.

Khi sắp nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng động nhỏ. Tô Lam mơ màng mở mắt quay sang nhìn, chỉ thấy Cố Thành đang ngồi thẳng đơ ở mép giường, lập tức hồn vía cô như bay mất.

"Cố Thành, anh bị bệnh hả? Nửa đêm không ngủ thì làm gì đây!"

Tô Lam bật đèn ngủ lên, bực bội vò mái tóc dài của mình, nhưng phát hiện người bên mép giường vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Cô trong lòng có chút nghi hoặc, dường như không biết chữ "sợ hãi" viết như thế nào, liền bật toàn bộ đèn trong căn phòng Cố Tổng . Cả căn phòng ngủ lập tức sáng bừng.

"Anh làm gì vậy?"

Tô Lam khoanh tay trước ngực, mái tóc đen dài xõa tung, chiếc váy ngủ đỏ quyến rũ cổ chữ V thấp là của nhân viên khách sạn chuẩn bị sẵn cho cô.

Từ phía cô đi về phía Cố Thành, khi đến gần mới phát hiện anh không ổn chút nào. Anh ngồi bất động ở mép giường, hai tay đặt lên đầu gối.

Tiến thêm vài bước, cô mới nhận ra lúc này Cố Thành đang mở mắt, nhưng chỉ cúi đầu nhìn sàn nhà, hàng lông mi dài tạo thành một bóng râm nhẹ nhàng.

"Cố Thành, anh đang mộng du à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.