Từ Triều đã đứng ở trước cửa quán mì tiểu Lưu suốt mười phút đồng hồ, nhưng nếu cậu không mau chóng đi đến trường học, thì chuyện vì ăn mừng mà đi trễ sau khi chuyển đến trường mới sẽ trở thành một kí ức khó quên. Vì vậy, cậu lại nhìn thời gian, nghiến răng đẩy cửa đi vào.
Người phục vụ đã chờ lâu ở cửa lập tức tiến lên đón, sau khi nhìn rõ mặt của cậu thì có hơi sửng sốt.
Thôi tiêu rồi, Từ Triều thầm nghĩ.
Cậu nhắm mắt lại, đang định nói lời xin lỗi thì bỗng nghe thấy giọng nói ngập ngàn ý cười của người phục vụ.
"Tiểu soái ca, là cậu sao, mới sáng sớm đã tới ăn mì rồi?"
Từ Triều sửng sốt, cậu mở mắt ra, nhìn về hướng người phục vụ, nghi ngờ hỏi: "Chị biết tôi?"
"Ai ya, chẳng phải chính là tiểu soái ca tối hôm qua đến ăn mì đây sao, lớn lên đẹp trai như vậy, nhìn một lần là nhớ ngay!"
Nghe người phục vụ nhắc tới chuyện ngày hôm qua, Từ Triều lại ngượng ngùng, lỗ tai nhanh chóng đỏ bừng, từ trong cặp sách lấy ra tiền đưa cho người phục vụ, "Thật xin lỗi, tối hôm qua ăn xong quên trả tiền."
Cậu dừng một chút, lại bổ sung nói: "Không phải là tôi muốn ăn quỵt đâu, thực xin lỗi."
Cậu vốn đã ngoan ngoãn hiểu chuyện từ nhỏ, nhưng lúc này lại bởi vì áy náy mà cả khuôn mặt đỏ bừng, hàng mi dài rậm rạp nửa rủ xuống, bất an run rẩy, giống như đuôi mèo bị con người quấy rầy hơi hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-luc-mat-troi-lan/2505293/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.