Ăn trưa xong Trần Huyền mở cửa chớp ra như thể đã bật một dải đèn có hiệu suất cao trên toàn bộ bức tường, cô cau mày đóng lại ngay lập tức, quay đầu lại hỏi: “Mùa hè ở Giang Thành luôn như thế này à?”
Mạnh Địch thu dọn hộp đồ ăn trên bàn: “Thành phố bếp lò.”
Trần Huyền mỉm cười: “Mùa hè ở Hàng Châu cũng vậy.”
“Anh đã từng đến Hàng Châu chưa?” Cô trở lại chiếc ghế dài cạnh bàn và ngồi xuống.
Mạnh Địch nói: “Từng đến, giáo viên dẫn bọn anh đến Mỹ giao lưu.”
Trần Huyền nghiêng đầu nhìn: “Ở bao lâu?”
Mạnh Địch nói: “Năm ngày.”
Trần Huyền hỏi: “Cảm giác thế nào? Ý em là Hàng Châu.”
Mạnh Địch nói rất thẳng thắn: “Giá cao.”
Trần Huyền cau mày: “Câu trả lời của anh rất thực tế.”
Mạnh Địch bổ sung: “Trình độ văn minh cũng cao.”
Trần Huyền vò đầu bứt tóc: “Họa sĩ nên trả lời như vậy hả?”
Mạnh Địch cười hỏi: “Họa sĩ nên trả lời như thế nào?”
“Hừm…” Trần Huyền chống cằm suy nghĩ một chút: “Phong cảnh Hàng Châu nhân văn? Thứ lỗi cho định kiến của em về người làm nghệ thuật.” Cô nhạy cảm chỉ ra: “Câu trả lời của anh không phải là để thích ứng với loại phàm phu tục tử như em đấy chứ?”
“Không, lúc đó anh chạy tới chạy lui trong bảo tàng mỹ thuật, khách sạn với trường học, căn bản không có thời gian để thưởng thức.” Mạnh Địch vượt qua câu hỏi không thể trả lời trọn vẹn này, hỏi cô lại: “Còn Bắc Kinh, em đã đến Bắc Kinh chưa?”
Trần Huyền gật đầu và bắt đầu hồi tưởng: “Nghỉ hè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-luc-chieu-ta/4198957/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.