Men rượu lúc này đã ngấm, Trâu Tướng Quân cố gắng kìmnén cơn say, sai người đưa Nguyệt Nguyệt về trường, còn anh đưa Ngụy Nhất vềnhà.
Vừa vào nhà, anh vội mò mẫm chạy vào nhà vệ sinh nônthốc nôn tháo, đầu óc đau như sắp nổ tung. Trong lòng anh vẫn day dứt vì NgụyNhất, sau khi nôn xong, anh uống một cốc thuốc giã rượu, lim dim mắt, đến khicảm thấy dễ chịu hơn một chút thì lập tức lao tới bên Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất vẫn chưa tỉnh, không biết cô bị thương ở đâunữa. Trâu Tướng Quân cũng không dám tùy tiện kiểm tra lo lắng đến nỗi toát mồhôi hột, cứ đi đi lại lại quanh NgụyNhất.
Quá nửa đêm, men rượu mới tan hết, Ngụy Nhất dần cảmgiác mình đang nằm trên giường ấm nệm êm, vô cùng dễ chịu, không muốn mở mắt ranữa.
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng nóicó sức xuyên thấu mạnh mẽ, cổ họng khàn khàn một nỗi ân hận từ tận đáy lòngvang lên: "Tất cả là lỗi tại anh, Tiểu Trư, nếu không phải do anh ích kỷ,chỉ biết nghĩ lợi cho riêng mình, muốn chiếm ưu thế trong tình cảm thì sẽ khônghại em phải đến những nơi đó uống rượu giải sầu, bị kẻ xấu đem ra làm trò tiêukhiển, thiếu chút nữa còn bị thất thân! Nghĩ đến những điều đó, anh vô cùng ân hận,hận bản thân mình, đương nhiên còn hận cả lão già họ Mã kia nữa. Tiểu Trư, nếuem có mệnh hệ gì, hoặc là từ giờ có nỗi ám ảnh gì trong lòng, anh anh... Thựcsự, em không biết đấy thôi, một tháng qua, anh đã nhớ em biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/2057856/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.