Trải qua một đêm, Ngụy Nhất đã có chút thay đổi.
Thay đổi cụ thể nhất chính là, cô không nói từ "anh''nữa, mà gọi trực tiếp bằng tên "Trâu Tướng Quân".
Trâu Tướng Quân đoán rằng tối qua nhất định đã xảy rachuyện gì đó có liên quan tới Tô Thích. Bởi tối qua, anh đã gọi điện thoại choNgụy Nhất, khi điện thoại được kết nối, giọng người nghe lại là của Tô Thích,anh đã tức giận tắt luôn. Không lâu sau đó, Ngụy Nhất ướt như chuột lột, bộdạng nhếch nhác đáng thương xuất hiện trước mũi xe của anh. Trâu Tướng Quâncũng không ngốc đến mức hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Không gọi "anh" nữa thì thôi, giọng nói củaNgụy Nhất nhỏ nhẹ mềm mại, tốc độ nói rất chậm, một tên gọi đầy ngang ngược"Trâu Tướng Quân" vậy mà qua cổ họng non nớt của cô, nó lại trở nênmềm mại hơn rất nhiều.
"Trâu Tướng Quân, em đi giày nào ra ngoàiđây?"
"Trâu Tướng Quân, có thể tìm một cái quần cho emmặc được không?"
"Trâu Tướng Quân, anh có thể về nhà em lấy điệnthoại di động cho em được không?"
Vậy là, Trâu Tướng Quân để cho một cô bé nhỏ hơn anhgần mười tuổi gọi thẳng tên, cũng để cô được tự do theo ý muốn.
Đưa cô bé họ Ngụy đến cửa hàng quần áo.
Ngụy Nhất không muốn tiêu tiền của anh, vốn chỉ địnhchọn bừa một bộ rồi thôi, không ngờ lại nhắm trúng một chiếc váy liền màu đỏ,sau khi mặc thử, quay đi quay lại ngắm nhìn, màu váy đỏ lại càng tôn thêm nướcda trắng ngần như tuyết của cô, trông thật bắt mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/2057841/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.