Về tới nhà, Ngụy Nhất lảo đảo chạy lên tầng hai, vừaxông thẳng vào trong phòng bố mẹ, hét lớn: "Bố Bố ! Dì muốn gặp bố! Dìđang đợi bố!".
Ngụy Đông Cốc đang ngủ, nghe Ngụy Nhất gọi liền ngồibật dậy, thấy con gái mặt đầy nước mắt, còn Trâu Tướng Quân đang đứng bêncạnh, sắc mặt tối sầm, trong lòng đã rõ vài phần, hỏi: "Bệnh việnnào?".
Ngụy Nhất không trả lời, khóc nức nở, cố sức kéo taybố đi ra ngoài.
Lúc này, bà Ngụy cũng tỉnh giấc, ngồi dậy, nói chenvào với vẻ rất không vui: "Nửa đêm rồi, cái con bé đáng ghét kia còn khóclóc gì thế hả!".
Ngụy Nhất không để ý tới mẹ, chỉ kéo tay bố đi ra.
"Đứng lại, hai người đi đâu?", bà Ngụy mặcváy ngủ cỗ chất liệu bằng tơ rồi bước xuống giường.
Trâu Tướng Quân thì quay người đi xuống tầng chờ đợi.
"Mẹ, bệnh tình của dì đang rất nguy kịch, dì nóimuốn gặp bố'', Ngụy Nhất đành giải thích.
"Muộn thế này rối, mai hãy đi!", bà Ngụy nóixong trừng mắt nhìn Ngụy Đông Cốc, xem phản ứng của ông thế nào.
Ngụy Đông Cốc vô cùng do dự, nhìn cô con gái nhỏ đangkhóc nức nở rồi quay sang nhìn khuôn mặt sa sầm của vợ, hai người phụ nữ dườngnhư không ai chịu nhượng bộ. Ông thở dài một tiếng, nói với con gái: "NhấtNhất, đã rất khuya rồi, hay là để mai nhé! Hôm nay bố mệt rồi".
"Không, không! Bố, con xin bố! Nhất định phải điDì sắp... sắp đi rồi... muốn gặp bố... dì nói muốn gặp bố... bố!
Tiếng ầm ĩ cũng khiến Ngụy Trích Tiên tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/2057837/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.