Người gọi tới chính là vị sư phụ lâu ngày không gặp của cậu, Nhị Biểu Muội.
Nhị Biểu Muội vừa nhận điện thoại là bắt đầu hờn tủi lên án, chỉ trích đồ đệ nhẽ ra không được tùy tiện vứt bỏ hắn như thế.
“Nhớ năm xưa con còn nhỏ dại, sư phụ tay thì lau nước tiểu tay thì lau phưn nuôi con khôn lớn, bây giờ con tùy tiện nói bỏ game một cái liền vứt sư phụ, con bảo sư phụ phải làm sao đây hả?”
“Tuy rằng con là một thằng con trai, từng lừa dối cảm tình thuần khiết của sư phụ, nhưng sư phụ rộng lượng, chưa bao giờ để bụng. Con hiểu không hả? Đồ đệ thân yêu của sư phụ, trong lòng sư phụ, đã sớm coi con như con ruột rồi!”
“Phận làm con, sao con có thể vứt bỏ sư phụ thân yêu của con hả? Huhuhu, con nhẫn tâm bỏ sư phụ lại một mình giữa chốn giang hồ hiểm ác đáng sợ, mặc cho cái tên gian tặc Đại Biểu Ca kia lăng nhục sao?”
Lăng Trù: “Đợi đã, sư phụ, sao sư phụ biết số của con.”
Diệp Nhị: “Không biết là ai gửi bưu kiện cho sư phụ ở trong game, bên trong chính là số điện thoại của con.”
Lăng Trù: “Ai?!!!”
Diệp Nhị: “Không biết mà, nhìn là biết là acc phụ rồi, từ sau khi gửi bưu kiện cho sư phụ xong thì không thấy nó online nữa.”
LăngTrù: “XXX! Không lẽ là người thầm mến lão tử sao?”
Diệp Nhị: “Con nghĩ nhiều quá.” rồi tiếp “Nói chung, con quay về đi. Sư phụ biết nguyên nhân con bỏ game rồi, chỉ cần con quay lại, tuyệt đối sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-kia-co-mot-server-server-do-co-mot-doi-ma-dau-phu-phu/92224/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.