Chương trước
Chương sau
Phản ứng đầu tiên của Lăng Trù chính là CHẠY.
Phản ứng thứ hai là: Không được a, sư phụ còn ở đây, cậu phải báo thù cho sư phụ chứ.
Phản ứng thứ ba là: Vẫn rất muốn chạy!
Phản ứng thứ tư: Nhưng sự phụ nói, mình không thể làm mất mặt Ác Nhân Cốc, mình chạy thì không phải là làm xấu danh Ác Nhân Cốc sao?
Đợi cậu rối rắm xong, trên mặt đất đã chẳng còn bóng dáng thi thể sư phụ.
Kênh trò chuyện vang lên, sư phụ nói: “Đồ đệ, sư phụ đi trước một bước, con… con phải giữ mạng nha!”
Lăng Trù: “…”
Đối diện ma đầu hồng hồng không có ý định muốn đi kia, Lăng Trù cũng không nhúc nhích.
Mục tiêu ma đầu nhìn là Lăng Trù. Ma đầu xem ra… rất kinh khủng. Ma đầu chậm rãi giơ hai tay lên… 3
2
1…
Lăng Trù vỗ vỗ mông, đứng dậy chuẩn bị chạy.
Nhưng vào đúng lúc đó, ba con Husky đỏ rực từ trên trời giáng xuống, luân phiên chà đạp ma đầu.
(Husky là nickname của phái Thiên Sách)
Ma đầu rất lợi hại, quần thảo với ba con Husky lâu như vậy, còn lại một xíu máu mà vẫn không ngã.
Mà ba con Husky, đã chết mất hai.
Còn lại một con, còn 5000 máu, bị một chiêu Liệt Thạch của ma đầu làm cho nổ ầm ngã xuống đất, GAME OVER.
Trước khi chết, chú Husky đó còn dùng chút sức cún còn lại, táp một phát ‘răng cún’ lên người ma đầu.
Lăng Trù thấy máu của ma đầu, còn lại 65. Lăng Trù thấy ma đầu lảo đảo đi về phía cậu. 20 thước
10 thước
5 thước
Lăng Trù chậm rãi ấn nút thứ 10 Kiếm khí trường hồng.
viu ——
Hệ thống thành tựu hiện lên: Ngài đã kích sát thành công người đứng đầu trận doanh đối địch.
Trên màn hình hiển hiện một hàng chữ đỏ tươi: Ngài kích sát thành công võ lâm thiên kiêu!
***
Sư phụ tên là Diệp Nhị, người cũng như tên, vừa ngốc lại vừa nhị. Vốn hắn chỉ muốn trả thù tiểu đồ đệ nên lừa thằng bé vào trận doanh, cũng không ngờ báo ứng đến nhanh như vậy, đụng phải Đào Hại đại ma đầu đệ nhất ở server, còn bị giết.
(nhị là từ hay dùng trên mạng để chỉ người ngốc nghếch, lỗ mãng)
Bị ma đầu giết thì nên làm sao bây giờ? Đương nhiên là chạy!
Diệp Nhị lập tức quay về doanh, thần hành chủ thành. Đợi an toàn rồi, lúc này mới nhớ ra tiểu đồ đệ nhà mình còn ở lại Hắc Long, hơn nữa, hình như còn… mở trạng thái trận doanh?
Diệp Nhị suy nghĩ một chút, rất có trách nhiệm PM qua: “Đồ đệ con sao rồi?” Lăng Trù: “Sư phụ, con…”
Diệp Nhị: “Chạy mau! Thần hành! Mau!”
Lăng Trù: “Sư phụ, hình như con gây họa lớn rồi…” Diệp Nhị: “???”
Lăng Trù: “Con… con giết chết ma đầu kia rồi!!!! Làm sao bây giờ?!” Diệp Nhị: “!!!”
Lăng trù: “Sư phụ! QAQ”
Diệp nhị: “Q A Q, đồ đệ, con tự giải quyết cho tốt.” Lăng trù: “Sư phụ Q A Q”
Diệp nhị: “Q A Q Đôi ta coi như không quen!” Lăng trù: “Q A Q”
Diệp Nhị: “Con ở đâu? Q A Q sao lại ở chủ thành?” Lăng Trù: “Sư phụ đoán xem.”
***
Hai phút trước
Lăng Trù nhìn ma đầu, cứ thế bịch một tiếng ngã thẳng cẳng trước mặt cậu, thi thể biến thành màu xám hồng.
Kênh trò chuyện lân cận nhảy ra một hàng chữ trắng:
[Đào Hại]: …
Trên màn hình có một dòng thông báo: Đào Hại đã thêm ngài vào hảo hữu, đồng ý hay không đồng ý?
Lăng Trù thản nhiên ấn cự tuyệt, rồi bình tĩnh vỗ vỗ mông, quyết đoán bỏ đi.
Trở lại chủ thành, cậu ngồi nghỉ một chút, rồi chạy tới giao dịch mua một ít vải thô và đại hoàng, bắt đầu mở quán trà. Cuối cùng làm được một cái Thanh Long Tiên Trà, cậu vô tình nhìn lướt qua kênh thế giới ——
Kênh thế giới hôm nay hân hoan dị thường.
[Thương Tỉnh Không]: Ma đầu sang Ác Nhân Cốc rồi! ━Σ(゚Д゚|||)━
━Σ(゚Д゚|||)━
[Lang Trạch La Lạp]: Không thể đúng không?
[Người Ta Hông Ngạo Kiều]: Ma Đầu đi Ác Nhân Cốc, có lẽ bởi vì tình yêu chân thành. Nguyên Phương thấy sao?
[Nguyên Phương]: Cút! Ông mày bề bộn nhiều việc!
[Cổn Đồng Công Chúa]: Ông xã à, ma đầu tới Ác Nhân Cốc của chúng ta rồi người ta sợ lắm à ~~ sắp dậy sóng rồi ~~~ cầu viên sủi ~~~

Ô_Ô chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Lăng Trù có dự cảm không hay. Sau đó… Hệ thống lại gửi thông báo cho cậu: Đào Hại đã mở cừu sát với bạn.
(cừu sát: mở trạng thái này có thể công kích kẻ thù dù cho đối phương cùng trận doanh)
5
4
3
2
1
[Lăng Trù]: TT O TT
***
Độc ca ca Lăng Trù, vĩnh viễn ở lại với cấp 67, không tăng được nửa phân kinh nghiệm.
Cậu đi Côn Lôn, chân vừa chạm đất, đã bị viu một tiếng, đưa tới Tây Thiên. Cậu đi Nam Bình, chân vừa chạm đất, đã bị viu một tiếng, đưa tới Tây Thiên. Cậu đi Hắc Long, chân vừa chạm đất, đã bị viu một tiếng, đưa tới Tây Thiên. Cậu đi…
Mặc kệ cậu đi đâu, ma đầu đều sẽ tới gần đó trước, sau đó cho cậu một cái truy mệnh.
Côn Lôn sườn tây ngàn năm tuyết, có một độc ca về trời xanh… Kênh thế giới bắt đầu ầm ầm:
[Nô Tỳ]: Ma đầu lại giết acc nhỏ. ━Σ(゚Д゚|||)━ ━Σ(゚Д゚|||)━
[X tiểu X]: Quá cool! (☆ w ☆)
[Người Ta Hông Ngạo Kiều]: Đây là lần thứ một ngàn không trăm lẻ tám ma đầu giết acc nhỏ độc ca trong tuần này rồi, bản thân cho rằng đây là tình yêu chân thành, Nguyên Phương thấy thế nào?
[Nguyên Phương]: Cút, ông mày bề bộn nhiều việc!!! [Trư Đề Thoát Ly]: Đây là… yêu… yêu… yêu…
Diệp Nhị vô cùng thương cảm nói với trò yêu nhà hắn: “Đồ đệ ngoan a, sư phụ thực sự không giúp được con a, cả server đều biết con là người của ma đầu a!”
Lăng Trù: “Sư phụ cứu con!”
Diệp Nhị: “Đôi ta từ lâu đã không còn ân oán!” [Kênh Bang hội]
[Lăng Trù]: Mình bị Đào Hại sát hại tàn nhẫn ở Côn Lôn!!! [Diệp Nhị]: Đồ đệ, lên đường bình an!
Lăng Trù có chút phiền muộn, cứ tiếp tục thế này thì có lẽ cả đời cậu cũng đừng mong max cấp.
Có một hôm nửa đêm bốn giờ, cậu lén lút dậy, mở máy tính, thêm ma đầu vào hảo hữu.
Mục đích thêm hảo hữu, đơn giản là để tiện giám sát tiện chạy trốn. Hừng đông bốn giờ, ma đầu không online.
Sư phụ đang online.
Lăng Trù PM: “Sư phụ! Mau! Mau dẫn con đi thăng cấp!” Diệp nhị: “Khuya thế còn chưa ngủ à?”
Lăng Trù: “Tỉnh rồi! Mau lên sư phụ! Hắn không online, mang con thăng cấp!”
Bay đến Côn Lôn, triệu tập tới, một lát sau, một con gà luộc xuất hiện giữa trời băng tuyết.
Không sai, Diệp Nhị là một con hoàng kê.
(Hoàng kê = gà vàng, nickname của phái Tàng Kiếm)
Từ xưa thứ phẩm đều từ Tàng Kiếm. Mọi người đều biết.
Diệp Nhị hạ cánh xong, còn chưa đứng vững, đồ đệ đứng bên cạnh liền phát ra một tiếng “A” mê hồn, ngã xuống.
Diệp Nhị quay đầu lại.
Giữa trời tuyết, đứng sừng sững một vị pháo ca!
Áo trắng hoa chìm, tóc trắng 200 nhân dân tệ, trong tay cầm một cây nỏ hoàng kim!!!
(nguyên văn ‘chanh võ’ ở đây là màu cam, tùy game trang bị phân theo màu từ thấp nhất là bạch rồi đến lục, lam, tím, cam, hoàng kim, well cứ để tạm là hoàng kim cho nó hoành tráng vậy)
Phản ứng đầu tiên của Diệp Nhị chính là: mệ nó không công bằng, cùng chơi trò chơi vì cái gì hắn là nhà giàu dùng đồ hoàng kim còn lão tử thì một bộ nghèo kiết xác?
Thi thể bên dưới phát ra tiếng hú thê thảm: “XXX nhà hắn sao lại login rồi?! Sư phụ! Chạy mau!!!”
Diệp Nhị không nhúc nhích. Không biết vì cái gì, tiếng kêu đó của đồ đệ khơi dậy một thứ đã lâu không xuất hiện trong hắn —— Lòng-tự-tôn!
Diệp Nhị cười nhạt: “Đồ biến thái!Cho rằng ông đây sợ mày à! Xem ta hành hạ chết mày đây!”
Vừa dứt lời, hệ thống thông báo, Đào Hại đã mở cừu sát với bạn! 5
4
3
2
1
Thi thể dưới đất gào tan nát ruột gan: “Sư phụ! Mau chạy đi! Chạy mau a!!! Chạy mau a chạy mau a chạy mau a chạy mau… mau chạy đi!!!” lặp lại một trăm lần.
Diệp Nhị nâng khinh kiếm, nở nụ cười tự cho là rất tiêu sái phong lưu: “Trò cưng, con cũng quá coi thường sư phụ rồi, hôm nay sư phụ liền thể hiện cho con xem!” Dứt lời, quay đầu hét lớn một tiếng “Đồ khốn!! Tiếp chiêu!!”
(=. = từ đồ khốn này trong bản gốc viết là gang门 là một kiểu, nói thế nào nhỉ, viết thành phiên âm cho nó đỡ tục ý mah, từ gốc là Giang môn= Asshole nhé =)))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.