Mặt đất hình thành một tầng lại một tầng sóng khí, sơn chủ áo trắng tung bay, chân đạp hư không từ chân trời chậm rãi đi tới. 
Đệ tử Thiên Môn Sơn tức khắc tự động xếp hàng, nhường ra một lối đi, đứng ở hai bên đường, ôm quyền hành lễ: “Bái kiến sơn chủ!” 
Minh Trạm đồng dạng ôm quyền, nói: “Sơn chủ.” 
Tránh ở trong rừng cây Sở Mộ Nhiễm bước về trước nửa bước, hơi hơi suy nghĩ, sắc mặt âm trầm lại lui về chỗ cũ, xa xa hướng sơn chủ hành lễ. 
Phất trần từ dưới phất lên, chúng đệ tử Thiên Môn Sơn phát hiện chỗ khuỷu tay có một luồng sức lực hướng lên trên, eo lưng đang cúi xuống chợt dãn ra, không dấu vui sướng cùng sùng bái, nóng bỏng nhìn chăm chú vào sơn chủ từ trên trời giáng xuống. 
Sơn chủ dừng bước trong tiểu viện, hòa nhã nói: “Không cần câu nệ.” Sau đó đối với Minh Trạm vẫy vẫy tay. 
Minh Trạm hơi chần chờ, hướng nơi xa liếc mắt nhìn mạt màu đỏ kia, đi đến trước mặt sơn chủ. 
Trên mặt sơn chủ treo nụ cười, một bên vuốt râu một bên nhéo nhéo trên vai hắn, linh khí mạnh mẽ tức khắc xâm nhập linh mạch của Minh Trạm. Sơn chủ lặng im một lát, liên tục khen: “Tốt, tốt, tốt!” 
“Không kiêu không vội, làm đâu chắc đấy, quả nhiên không có nhìn lầm ngươi.” Sơn chủ cười nói: “Ngươi có nguyện vào môn hạ của ta, trở thành quan môn đệ tử của ta?” 
Đám người lần thứ hai sôi trào lên. 
Người phàm tu tiên, đi từ thân thể phàm thai đến khi Trúc Cơ nhập đạo có điển 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-kia-co-mot-doi-ke-thu/54320/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.