Chương trước
Chương sau
Nụ hôn Minh Trạm của hoàn toàn hàm chứa dục vọng độc chiếm, nóng rực lại kịch liệt, cho đến khi Sở Mộ Nhiễm hô hấp không thông mới buông ra.
Minh Trạm hơi hơi cúi đầu, ở trên trán hắn khẽ hôn một cái, khắc chế nói: “Sư huynh……”
“Trốn đi!” Sở Mộ Nhiễm còn chưa hít thở thông nhuận, đấm một quyền vào bả vai Minh Trạm, trừng mắt hắn: “Ngươi sao không tiếp tục trốn đi? Ngươi không phải trốn rất giỏi sao?”
Minh Trạm nghe vậy liền lui một bước nhỏ về phía sau, hắn sợ Minh Trạm lại rời khỏi, lập tức dùng sức nắm lấy vạt áo Minh Trạm, vội la lên: “Ngươi dám đi!”
“…… Sư huynh say.” Minh Trạm nói, trong thanh âm mang theo chút bất đắc dĩ và tự giễu.
Sở Mộ Nhiễm cắn cắn cánh môi tê dại, lỗ tai cùng trên mặt một mảnh đỏ ửng, hắn dùng sức túm chặt vạt áo trong tay, bởi vì chính mình ngượng ngùng mà tức muốn hộc máu, gầm nhẹ nói: “Ta không có say! Ngươi nếu không điếc thì nghe rõ cho ta —— ta không biết ngươi là bởi vì nguyên nhân gì mà trốn ta, nếu là bởi vì câu nói kia ở đời trước, ta thu hồi! Ta trước nay…… Chưa từng chán ghét ngươi, cũng không có không muốn gặp ngươi……” Khí thế của hắn càng ngày càng yếu, cuối cùng giọng như muỗi kêu: “Ngươi có biết hay không, ngươi trốn ta, ta rất khó chịu.”
Câu nói đè ở đáy lòng suốt mấy tháng rốt cuộc nói ra, hắn lập tức cảm thấy không chỗ dung thân, bịt tai trộm chuông mà cúi đầu dựa vào vai Minh Trạm, tiếng thở hổn hển bên tai như đang thiêu đốt, thiêu đến bên tai hắn một trận tê dại, nếu lúc này trước mắt có khe nứt, hắn có thể lập tức nhảy xuống dưới đất mấy chục dặm!
Bỗng nhiên, một đôi tay thăm dò eo sườn của hắn, chợt siết chặt, đem hắn gắt gao ôm trong lòng ngực, chặt đến xương cốt hắn phát đau, đỉnh đầu truyền đến một tiếng than thở nhẹ nhàng, Minh Trạm nói: “Ta cho rằng…… Sư huynh cực kỳ ghét ta.”
Tiếng than thở giống như sấm sét, rơi xuống đất khiến người kinh sợ, chóp mũi Sở Mộ Nhiễm lên men, hắn lập tức cảm thấy chính mình quá mức làm ra vẻ, cố gắng nhịn xuống.
“Ta khi đó…… Cái gì cũng không biết.” Sở Mộ Nhiễm không chịu ngẩng đầu, hung ác nói: “Ngươi là đầu gỗ sao? Có chuyện sao không chịu nói? Ngươi để ta đoán, ta sao có thể đoán được có người ngốc đến vì ta mà đi vực sâu Vô Cực lấy Tố Tâm Cốt? Lại như thế nào biết ngươi tìm ta suốt bao nhiêu năm?”
Cánh tay ôm hắn cứng đờ, Sở Mộ Nhiễm cũng theo đó chợt sửng sốt, lập tức nhớ tới suy đoán lúc trước, bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi: “ Có phải ngươi là “Hàn Minh Quân” không?”

“Sao sư huynh biết ——”
Đầu Sở Mộ Nhiễm “Ong” một tiếng, rốt cuộc đem việc của kiếp trước kiếp này xâu chuỗi với nhau —— khó trách nguyên thần của hắn trước kia chỉ có thể du đãng ở chung quanh Minh Trạm……
“Làm sao ngươi dám?” Thanh âm Sở Mộ Nhiễm run rẩy, tựa hồ từ chỗ yết hầu bật thốt ra: “Lỡ như, lỡ như ngươi không thể làm thời gian hồi tưởng, cứ thế tan thành tro bụi, ngươi phải làm sao bây giờ?”
Tưởng tượng đến người suốt ngày trầm mặc lãnh đạm như chuông cổ như tùng bách lẻ loi, suýt chút nữa từ đây biến mất trên đời, Sở Mộ Nhiễm khó có thể kiềm chế mà đau lòng —— nếu như Minh Trạm không thể làm thời gian hồi tưởng, mang theo tình yêu sâu nặng cầu mà không được hóa thành tro bụi, lại có ai sẽ vì hắn mà đau lòng?
Minh Trạm nhếch khóe miệng một chút nhỏ đến không thể phát hiện ra, ôn nhu ôm chặt Sở Mộ Nhiễm, trấn an nói: “So với tan thành tro bụi, ta càng sợ không có sư huynh.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của người trong lòng ngực: “Vì sư huynh, có tan xương nát thịt, ta cũng không sợ.”
Sở Mộ Nhiễm không chịu nổi nhu tình của Minh Trạm, hơi nóng trên mặt khó xua đi, cố che dấu mà mắng một câu: “Ngốc!”
Minh Trạm thu tất cả vào trong mắt, nhẹ nâng cằm Sở Mộ Nhiễm lên, cúi người hôn môi hắn, luồng khí lạnh băng quanh quẩn không đi dần dần hóa thành một hồ nước xuân, bao bọc lấy hai người……
Khâu Loan Phong.
Thải Vân nhờ các sư đệ chưa uống say đem Hoa sư huynh kéo về Đệ Tử Ngọa, đứng ở bên vách núi, lo lắng nhìn về hướng Đệ Tử Ngọa, thầm nghĩ: Sở sư đệ đặc biệt nhờ ta tổ chức Sơn Yến lần này, không biết có thành sự hay không.
Nhớ tới trước đây Minh Trạm đối với Sở Mộ Nhiễm bao dung có thừa, nàng lại cảm thấy mình đã quá lo xa —— ây, chuyện này sớm muộn gì cũng tới.
Nghĩ xong, nàng trở lại yến hội, cùng các sư tỷ sư muội vui đùa.
—————— Chính văn kết thúc——————
Fall Moon: Hảo tâm nhắc nhở một chút, “Trước kia có một đôi kẻ thù” đến đây là hết. Truyện có 4 phiên ngoại: 1. Song tu 2. Mới gặp 3. Nếu Sở Mộ Nhiễm đơn trọng sinh 4. Nếu Minh Trạm đơn trọng sinh.
Phiên ngoại chỉ phát ở weibo, tác giả bảo rằng cùng chính văn không có quan hệ, xem hay không xem cũng được~ T____T
Nếu bạn yêu thích truyện, có thể tìm đọc~
Lời cuối cùng, Minh Trạm là công khiến ta đau lòng nhất, từ đầu tới cuối hắn vẫn giữ sơ tâm với Sở Mộ Nhiễm như thuở ban đầu, lại còn là loại nhất kiến chung tình chứ không hề có cố sự gì T___T Ta tưởng sau khi trọng sinh Minh Trạm sẽ hắc hóa như đa số nhân vật khác sau khi bị người mình yêu ngược lên bờ xuống ruộng, sau khi đã cách biệt n năm, nhưng không, Minh Trạm tiếp tục đâm tim ta bằng sự ôn nhu chảy nước của hắn. Cho nên ta chịu không nổi, giống như Sở Mộ Nhiễm nói, nếu Minh Trạm tan thành tro bụi, ai sẽ vì hắn mà đau lòng đây? Bởi thế, ta quyết định edit truyện với một tâm thế, câu kéo thêm người cùng ta đau lòng cho hắn ah~~~~ TTvTT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.