Chương trước
Chương sau
Nhìn từ xa động phủ của tà tu như ở trước mắt, tới khi đi về phía trước một hồi lâu, giống như cả ngọn núi không ngừng lùi về sau, khó có thể tới gần.
Đời trước Sở Mộ Nhiễm tới động phủ cùng với chủ nhân của nó, khi Minh Trạm tìm được thì toàn bộ động phủ đều bị huỷ hoại bởi tự bạo linh khí gây ra, hai người ai cũng không có xâm nhập vào thời điểm động phủ còn hoàn hảo, thế nên đều không có phát hiện trước động phủ này có bố trí mê trận.
Sở Mộ Nhiễm rút bội kiếm ra, một bên đi về phía trước, một bên dùng mũi kiếm phác họa trên mặt đất, đi vài bước lại quay đầu nhìn lại, tất cả nét mũi kiếm vẽ ra đều không thẳng tắp, mà là nghiêng lệch vặn vẹo, giống như người cầm kiếm ở tại chỗ trái rẽ phải quẹo mà vẽ vòng vòng.
Hai người liếc nhau, trăm miệng một lời nói: “Kết giới Lệch Vị Trí.”
Kết giới Lệch Vị Trí là một loại kết giới không gian, không gian trong kết giới có thể tự do ghép nối, chỉ cần kết giới mở cực đại, chân kết giới có thể cùng bên ngoài ngàn dặm nối tiếp nhau, có thể một bước ngàn dặm, cũng có khả năng đem mấy khối không gian nối vòng với nhau, như vậy người trong đó bất kể đi như thế nào đều chỉ là lòng vòng tại chỗ. Kết giới trước động phủ của tà tu chính là loại này.
Sở Mộ Nhiễm vung tay lên, lộ tuyến vặn vẹo vẽ trên mặt đất liền bị xóa đi, đồng thời một lần nữa dùng mũi kiếm vẽ ra lộ tuyến khác, một đầu tuyến mới vẫn là thẳng tắp, tới giới điểm nào đó bỗng nhiên vặn vẹo, mũi kiếm lập tức dừng lại: “Nơi này.”
Không cần dùng ngôn ngữ, Minh Trạm đi đến chỗ thẳng tắp bị cong chiết, phát hiện trên mặt đất xuất hiện cầu vồng lập loè cực ảm đạm mà người bình thường khó có thể chú ý tới. Cổ kiếm nhanh chóng toát ra linh khí, “Phập” một tiếng cắm thẳng tắp vào điểm cong chiết, không gian trước mắt bỗng nhiên giống như màn nước có sóng nước lóng lánh lưu động chợt lóe lên.
Sở Mộ Nhiễm từ chỗ cong chiết lại phác họa tiếp phía sau, lần này vẽ ra thẳng tắp, cho đến khi xuất hiện điểm cong chiết tiếp theo, lại nhờ Minh Trạm chém đường nối không gian, cứ thế lặp lại.
Vốn tưởng rằng như thế là có thể nhanh chóng tiến vào hang ổ của tà tu, đi đi vẽ vẽ, bỗng nhiên Sở Mộ Nhiễm phát hiện Minh Trạm vẫn luôn đi theo phía sau hắn đã lâu không lên tiếng, tay cầm chuôi kiếm chợt nắm chặt, hắn lập tức xoay người, cảnh trí trước mắt nhanh chóng luân chuyển, nhật nguyệt sao trời đổi dời, núi biển đảo vị trí, thương hải tang điền.
Cuối cùng, Sở Mộ Nhiễm đứng trước một ngọn núi xanh um, sao trời nhấp nháy, liếc mắt một cái vậy mà đã vạn năm!
“Minh Trạm?”
Màn đêm yên tĩnh, chỉ có văng vẳng tiếng trùng kêu.
Hắn ngạc nhiên nhìn quanh, bỗng nhiên nghe được tiếng thở dốc kịch liệt, tìm theo tiếng nhìn lại, nơi xa xuất hiện một thiếu nữ áo hồng, thiếu nữ đỡ một ông lão nghiêng ngả lảo đảo chạy vội, giống như là không có nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm, từ bên người hắn chạy qua.
Thiếu nữ không dám quay đầu, mỗi một lần quay đầu lại, hai cái quỷ ảnh âm hồn bất tán đuổi theo càng ngày càng gần, nàng xoay người ném xuống một lá bùa, “Phanh” một tiếng, bụi mù phía sau nổi lên bốn phía, cát bay đá chạy. Bùa chú bạo phá uy lực cực nhỏ, chỉ có thể tạm thời che đậy tầm mắt người truy đuổi phía sau, nàng trái phải nhìn xung quanh, mắt thấy giữa rừng cây thấp thoáng một lối đi nhỏ, lập tức mang theo ông lão vọt vào bụi cây dọc theo đường nhỏ chạy trốn.
“Cô nương!” Sở Mộ Nhiễm hô một tiếng.
Thiếu nữ giống như hoàn toàn không nghe được có người nói chuyện, đỡ lão nhân tiếp tục chạy trốn, Sở Mộ Nhiễm duỗi tay bắt ống tay áo của thiếu nữ, quần áo hồng nhạt vừa chạm vào tay hắn dần dần tan biến.
Là ảo cảnh!
Ngọn núi này là nơi nào? Hình như không giống cảnh lúc nhìn thấy động phủ…… Sở Mộ Nhiễm đuổi theo thiếu nữ, xuyên qua rừng cây xanh um, xa xa thấy được một khối cột mốc không đáng chú ý, khó có thể tin mà dừng lại.
Vừa vượt qua tấm bia đá không dễ bị nhìn thấy, bước chân ông lão chợt dừng, thiếu nữ đi phía trước cố lôi lão cũng không lôi được, vội la lên: “Gia gia, bọn họ đang đuổi theo, còn thất thần làm gì!” Theo tầm mắt ông lão, thiếu nữ lẩm bẩm đọc ra ba chữ trên bia đá: “Thiên Môn Sơn?” Nàng nhảy dựng lên: “Chúng ta tới địa giới Thiên Môn Sơn!”
Nơi này…… Là Thiên Môn Sơn?
Tính cả mấy năm nguyên thần phiêu đãng kia, hắn ở Thiên Môn Sơn đã có hơn ba mươi năm, nơi này hẳn là sơn môn có khí thế rộng rãi của Thiên Môn Sơn, tại sao chỉ còn lại có một cái cột mốc biên giới nho nhỏ?
Ông lão kia sợ hãi nói: “Thiên Môn Sơn không cho phép người ngoài tự tiện xông vào, đổi đường khác đi thôi!”
Thiếu nữ cắn chặt răng, được ăn cả ngã về không: “Trở về nhất định đụng phải hai tên tà tu kia, lúc này đổi đường đi chính là tìm chết!”
Nàng vừa dứt lời, hai bóng người đã xuất hiện ở đầu con đường nhỏ, thấy ông lão còn đứng tại chỗ do dự không đi, thiếu nữ dứt khoát kiên quyết lôi kéo lão lướt qua tấm bia tiến vào bên trong Thiên Môn Sơn.
Sở Mộ Nhiễm ngây người hồi lâu, dời chân đuổi theo.
Một đen một trắng hai tên tà tu đè thấp thân thể lướt qua cây cối đuổi sát phía sau, cùng hai người tập tễnh chạy phía trước cách nhau chỉ vài chục bước, bỗng nhiên đồng tử tà tu áo đen co rụt lại, thân thể lập tức ngửa ra sau dưới chân thắng gấp, một cánh tay dang ngang ngăn cản đồng bạn.
Ngắn ngủi mấy hơi thở, thân ảnh áo hồng kia đã biến mất trong rừng cây xanh um, tà tu áo trắng nổi giận: “Ngươi cản ta làm gì, tiểu nha đầu kia quỷ kế đa đoan, muộn thêm chút nữa là bọn họ sẽ chạy thoát!”
Thấy hắn vẫn muốn đuổi theo, tà tu áo đen tức thì đè lại bờ vai hắn: “Ta thấy ngươi chắc là không muốn sống nữa, cũng không nhìn xem đây là nơi nào!”
Tà tu áo trắng buồn bực, nhìn chung quanh một vòng, vừa định hỏi nơi này là chỗ nào, liếc mắt một cái thấy được tấm bia đá chỉ cao tới cẳng chân người kia, hoảng sợ nói: “Thiên Môn Sơn! Đây là……”
Tà tu áo đen lòng còn sợ hãi nói: “Trong Thiên Môn Sơn có kết giới Kiếm Khí của Hàn Minh Quân, nếu không phải ta mắt sáng thấy được cột mốc biên giới, chỉ sợ ngươi ta đã sớm bị băm thành trăm mảnh!”
Hàn Minh Quân? Danh hiệu trong Tu Chân Giới, chữ “Quân” không phải tùy tiện là có thể gọi, chỉ có được công nhận là cường giả mới xứng đáng làm “Quân”, ngay cả sơn chủ ở bên ngoài cũng chỉ được xưng hô là Thừa Hạc Tán Nhân, Thiên Môn Sơn khi nào có một vị Hàn Minh Quân?
Thịt mỡ dâng đến miệng lại chạy thoát dưới mí mắt, tà tu áo trắng không cam lòng: “Chẳng lẽ để cho một già một trẻ kia như vậy chạy thoát sao?”
Tà tu áo đen nói: “Hễ có tu sĩ xâm nhập vào Thiên Môn Sơn, bị trảm không tha, hai người kia tất nhiên đã chết. Chúng ta vẫn là mau mau rời đi, chớ có chọc giận Hàn Minh Quân.”
Hai tên tà tu bỏ chạy, chim yên cây lặng. Tránh ở sau cây, ông lão lập tức run rẩy hướng phía phương bắc mà quỳ gối trên mặt đất, dập đầu nói: “Tạ ơn Hàn Minh Quân đã tha không giết! Lão già này lập tức mang cháu gái rời đi.” Dứt lời lôi kéo thiếu nữ không rõ vì sao xuống núi từ một con đường khác.
Một già một trẻ vừa đi, kết giới Kiếm Khí đang co rút lại lần nữa mở ra bao phủ Thiên Môn Sơn. Kết giới to lớn, so với kết giới hộ sơn bao phủ Thiên Môn mười hai phong lớn hơn gấp mười lần!
Người nào có năng lực như vậy, có thể mở ra kết giới to lớn như thế? Sở Mộ Nhiễm mặc kệ một già một trẻ, dọc theo đường núi tìm đường trên đỉnh, dõi mắt nhìn lại, xa xa trên ngọn núi tựa hồ có một bóng người, hắn lập tức ngự kiếm bay qua, dừng trên đỉnh núi.
Nơi này cực kỳ giống Khâu Loan Phong, nhưng so với quá khứ rộng lớn rất nhiều, bên vách núi đặt một cái bàn đá, bên cạnh bàn có một người ngồi, đúng là bóng người mà Sở Mộ Nhiễm nhìn thấy ở nơi xa.
Người nọ ngồi đưa lưng về phía Sở Mộ Nhiễm, một thân áo đen, hàn sắt cô tịch, có loại…… cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.