Lúc Sở Mộ Nhiễm tỉnh lại, vết thương trên người chỉ còn dấu vết nhàn nhạt. 
Đời này cùng đời trước khác nhau, lần này hắn chỉ bị thương ngoài da, gân mạch Kim Đan hoàn hảo không tổn hại gì, đây chỉ vì kinh hãi quá độ, tự mình đem chính mình kéo vào tâm ma ảo cảnh, hao hết linh khí —— đơn giản mà nói,chính là hắn dùng linh khí của mình làm mình bị thương. 
Hắn hoạt động thân thể, phát hiện trên người đã đổi áo trong mới, chống đỡ đầu có chút xây xẩm, cẩn thận nhớ lại việc gặp tà tu ở Bách Hộ Trấn, thân thể không khỏi lần thứ hai run lên. 
Cửa bị đẩy ra, Minh Trạm bưng một chậu nước đi vào, thấy hắn đã tỉnh, đem chậu nước đặt ở một bên, tiến lên xem xét đầu của hắn, linh khí từ lòng bàn tay xâm nhập vào trán Sở Mộ Nhiễm, chút cảm giác mê mang tức khắc tan thành mây khói. 
Bất giác, Sở Mộ Nhiễm không nghĩ tới tà tu nữa, không tự chủ mà cầm tay Minh Trạm, bàn tay đang dán ở trán hắn đột nhiên run lên. Hắn chợt hoàn hồn, nhớ tới xúc cảm trên môi, hơi nóng đột ngột dâng trào, bỗng chốc thu hồi tay, quay đầu đi, tránh nhìn Minh Trạm. 
Bàn tay treo giữa không trung siết chặt rồi thu về, Minh Trạm nói: “Sư huynh khá hơn chút nào chưa?” 
“Được……” Giọng nói khàn khàn khó nghe, hắn lập tức im miệng. 
Một chén nước đưa tới bên miệng, tầm mắt Sở Mộ Nhiễm cố né tránh, ngón tay đụng tới miệng chén, lỡ trượt tay, đánh ngã cái chén, tất cả nước đổ xuống chăn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-kia-co-mot-doi-ke-thu/1839810/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.