Sau sự kiện xuân dược, Thời Bạc Y sẽ không còn cơ hội nhìn thấy nhóm đệ tử mới.
Nhưng mà hắn cũng chẳng nhớ nên cũng chẳng hỏi.
Có một số việc, ngàn phòng vạn phòng cũng sẽ chẳng phòng được. Thời Bạc Y vô tình nghe được mấy tên đệ tử tán gẫu về nhóm đệ tử mới.
“Cũng không biết Hạ tiên sinh và hai vị Hộ pháp nghĩ gì, chẳng lẽ nhóm đệ tử mới này thiên tư hơn người sao?”
“Sao lại nói vậy?”
“Ta nghe nói mấy tên này không phải học chương trình sơ cấp mà trực tiếp học luôn điều giáo, hơn nữa bọn họ cũng chuẩn bị được đưa vào phường lý* luôn.”
*Phường lý: khu tập trung của một ngành hoặc một nghề
Đệ tử kia kinh sợ, chuyện này cũng quá nhanh rồi.
Thời Bạc Y mơ mơ màng màng đi tìm Hạ Hàm Tử: “Tiên sinh.”
“Lại đi đâu chơi vậy?” Hạ Hàm Tử bất đắc dĩ kéo hắn vào lòng, thay hắn lấy cỏ dính trên tóc xuống, chắc là lăn lộn trong sân?
Tuy có mấy đệ tử canh chừng ở đó nhưng Thời Bạc Y lại thích chạy lung tung khắp nơi, không chắc sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lần sau sẽ hạn chế hắn một chút.
“Tiên sinh tiên sinh tiên sinh.” Thời Bạc Y nằm trong lòng y vặn vẹo, trốn không để y nghịch tóc mình.
Hạ Hàm Tử cúi đầu hôn hắn một cái: “Đừng nghịch.”
Thời Bạc Y học ngoan, chớp đôi mắt ánh nước: “Tiên sinh, ta có chuyện muốn hỏi ngài.”
“Hỏi đi.” Đứa nhỏ này ngày nào cũng có chuyện muốn hỏi, rất nhiều chuyện hắn cũng từng hỏi qua rồi, Hạ Hàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-trong-sinh-dao-lu-khong-uong-thuoc/753619/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.