Sư đồ Diệp Quân Ca rời đi, Thời Bạc Y cũng chẳng để tâm, cứ quấn lấy Hạ Hàm Tử đòi ôm y. Hai người bên nhau cả ngày, Thời Bạc Y nên đi ngủ rồi.
“Tiểu Y.” Hạ Hàm Tử quay đầu lại chẳng thấy người đâu.
Nhìn quanh phòng, lại thấy cái chăn phồng lên, bên trong còn quấn một người.
Hạ Hàm Tử đi tới, ôm hắn từ trong chăn ra.
“Đừng chùm chăn kín đầu như vậy.”
Thời Bạc Y ôm cổ y: “Ta thích chùm chăn kín đầu.”
“Không được.” Hạ Hàm Tử đặt hắn lên giường, kéo chăn lên đến tận cổ hắn: “Nghe lời.”
Thời Bạc Y mỗi lần nghe được hai chữ “Nghe lời” mà Hạ Hàm Tử nói, hắn sẽ ngoan ngoãn làm bé ngoan.
“Tiên sinh.” Thời Bạc Y lom lom nhìn người đang đứng cạnh giường “Ta là bé ngoan, ngài đừng bỏ rơi ta nha.”
“Sẽ không.” Hạ Hàm Tử cởi ngoại bào, nằm xuống cạnh hắn.
Thời Bạc Y cẩn thận chui vào ngực y, nắm chặt cổ áo y: “Ngươi đã nói đó, không được bỏ rơi ta.”
“Ừ.” Hạ Hàm Tử xoa đầu hắn “Mai muốn ăn gì? Hôm trước đệ bảo muốn ta làm món gì đó.”
Thời Bạc Y nghi hoặc nhìn Hạ Hàm Tử, hắn không nhớ mình đã nói gì, theo bản năng trả lời: “Muốn ăn phù dung cao*.”
Có lần Thời Bạc Y làm nổ nhà bếp, sau đó Hạ Hàm Tử liền dạy hắn làm món điểm tâm này.
Hạ Hàm Tử im lặng, ôm chặt hắn: “Được.”
Thời Bạc Y ngoan ngoãn nhìn y, một lúc sau tay nhịn không được mà thò vào trong quần áo y, bắt đầu sờ xoạng.
“… Tiểu Y.” Hạ Hàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-trong-sinh-dao-lu-khong-uong-thuoc/753613/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.